- Hideo, Hideo! - Xoxuke réo to, nhưng người kia chắc là không nghe
thấy.
Khác với chạy máy, các máy dệt tay làm bằng gỗ nên không kêu to lắm.
Song máy của Hideo là cái ở xa nhất và chàng thanh niên đang mải dệt
chiếc thắt lưng hai mặt - một công việc đặc biệt phức tạp - không nghe thấy
cha gọi.
- Mẹ nó này, gọi thằng Hideo đi, - Xoxuke quay sang vợ.
- Tôi đi đây. - Bà phủi những mẩu sợi vụn ở đầu gối, rồi vừa lấy tay đấm
đấm chỗ thắt lưng vừa theo hành lang nền đất đi về phía cỗ máy người con
trai đang làm việc.
Hideo dừng go, nhìn về phía Takichiro, song chưa đứng dậy ngay - có lẽ,
anh mệt. Thấy khách, anh cũng chưa buồn đến cả vươn vai để rướn cái
lưng đã tê rần mà chỉ chùi mặt, rồi lúc đã đến gần Takichiro thì lầu bầu lên
tiếng:
- Rất hân hạnh được ngài hạ cố đến túp lều dơ dáy của chúng tôi - Toàn
bộ con người anh vẫn để đằng kia, nơi công việc.
- Xada tiên sinh đã làm phác thảo và yêu cầu dệt một cái thắt lưng đấy, -
người cha nói.
- Thế ư? - Hideo vẻ thờ ơ nhận xét.
- Đây là chiếc thắt lưng đặc biệt và bố nghĩ mày nên làm thì tốt hơn.
- Chắc để cho cô nhà, cho tiểu thư Chieko phải không? - Hideo giờ mới
nhìn Xada.
*
- Hôm này cháu nó đứng máy từ sáng sớm, có lẽ nó mệt. - Xoxuke nói
với giọng xin lỗi, cố thanh minh cho thái độ khiếm nhã của con trai.
Hideo im lặng.