Takichiro vẻ tuyệt vọng đã một lần nữa dịch đến gần đám hoa thì đúng
lúc ấy có tiếng gọi giật ông lại.
- Hình như Xada tiên sinh phải không? Ô, tất nhiên rồi, ngài Xada đây
rồi?
- A, Otomo. Tôi thấy rồi, cả Hideo đi cùng chú nữa kìa. Thế mà không
ngờ gặp bố con chú ở đây.
- Không, tôi mới bất ngờ...- Xoxuke vừa thốt lên vừa cúi rạp xuống chào.
- Tôi thích dạo trên con đường trồng long não ở đây, chờ lúc vườn mở cửa
trở lại đến khổ! Hôm nay tôi đã cực kỳ thích thú bách bộ mãi trên con
đường ấy. Rặng long não phải đến năm mươi, mà không khéo sáu mươi
tuổi... Xin bác lượng thứ cho thói mất dạy của thằng con tôi, nó cư xử thật
là bất nhã lúc bác đến thăm. - Xoxuke lại cúi đầu lần nữa.
- Còn trẻ mà - nên bỏ quá cho anh ta chứ.
- Bác từ Xaga đến đây à?
- Tôi từ Xaga, còn Xighe với con gái thì từ nhà.
Xoxuke đến gần hai người phụ nữ cùng đi với Takichiro và cúi chào.
- Hideo, anh nghĩ sao về loài hoa uất kim hương này? - Giọng Takichiro
nghe nghiêm khắc quá đáng.
- Chúng sống… - với tính ngay thẳng vốn có, - chàng trai đáp.
- Sống?... Lẽ dĩ nhiên là sống rồi, nhưng tôi khó chịu khi nhìn chúng -
chúng quá nhiều... - Takichiro quay đi.
*
Những bông hoa đang sống... Đời chúng ngắn ngủi, song chúng đang
sống, dĩ nhiên rồi. Hàng năm các nụ hoa lại sinh ra. Rồi nở. Chúng sống,
cũng như toàn bộ thiên nhiên đang sống...Takichiro có cảm giác y như ông
lại thất thố với Hideo lần nữa.