Họ cảm thấy trên mặt những bụi nước li ti từ đài phun nước, mặc dù trời
lặng gió. Sau đài phun nước, về mé tay trái nhô lên một nhà kính khá lớn,
mái vòm thủy tinh gắn trong khung kim loại. Họ ngó qua lớp kính các loài
cây cỏ nhiệt đới trồng trong đó.
Song ghé vào xem thì không.
Đi dạo quanh vườn bách thảo không mất bao nhiêu thời gian.
Bên phải con đường, một cây thông tuyết Hymalaya đồ sộ đã đâm ra
những chồi xuân võng xuống vì từng chùm lá kim dài. Các cành phía dưới
là là sát mặt đất. Thông tuyết Hymalaya là một loài cây thuộc họ lá kim,
song bộ lá mượt mà của nó là thứ mới sinh - đấy mà là “kim” sao được?
Khác với loài thông rụng lá Karamatsu, nó không trút bỏ những lá già về
mùa thu nhưng dù sao đi nữa đám chồi xanh non của nó vẫn gây ra ấn
tượng huyền diệu:
- Ta đã thất thố với con trai Otomo, - Takichiro lẩm bẩm một câu không
ăn nhập vào đâu. - Anh ta vượt hẳn cha trong công việc, còn con mắt thì
quả là sành sỏi lắm: nhìn thấu mọi sự.
Lẽ cố nhiên Xighe và Chieko chả hiểu gì lời ông nói.
- Cha gặp Hideo đấy à? - Chieko hỏi, còn Xighe thì chỉ chêm thêm: -
Nghe nói, anh ta là một thợ giỏi.
Họ biết là Takichiro không ưa gặng hỏi.
Qua phía phải đài phun nước rồi rẽ trái, họ nhận thấy một khu gì đại loại
như vườn trẻ. Từ đấy vọng tới tiếng trẻ con cười đùa, còn trên bãi cỏ thì
thấy các thứ đồ trẻ con giản đơn, sắp đặt rất ngăn nắp.
Takichiro và hai người phụ nữ cùng đi bước vào dưới tán lá cây và một
lần nữa lại rẽ trái. Thình lình, cả một bãi trồng hoa uất kim hương hiện ra
trước mắt họ. Chieko thậm chí kêu lên khi từ xa đã thấy chừng ấy thứ hoa:
đỏ, vàng, trắng, đen, tím thẫm như hoa trà: Những đóa hoa đều to, mỗi thứ
một lô riêng.