Xuyên qua khe hở giữa những cành thông non, hiện lên phía xa những
đóa hoa hồng hồng của loài anh đào núi.
Chieko đứng lại một ngắm các phụ nữ Triều Tiên rồi nói:
- Cha ạ, ta đến vườn bách thảo đi - đằng ấy yên tĩnh lắm.
- Chứ sao? Thôi thì... Ta xem anh đào ở Omuro là đã làm tròn bổn phận
của mình với mùa xuân rồi. - Và Takichiro bước ra ôtô.
Vườn bách thảo mở cửa trở lại cho khách thăm viếng từ tháng tư, và xe
điện lại bắt đầu chạy từ ga Kyoto tới đó.
- Nếu ở vườn bách thảo cũng lại cái cảnh xô bồ như vừa nãy thì ta sẽ dạo
chơi trên bờ sông Kamogaoa vậy, - Takichiro nói.
*
Ô tô lao vùn vụt qua cái thành phố ngập trong màu xanh tươi trẻ của cây
cối. Những tán lá non có vẻ tươi hơn hẳn trên các ngôi nhà cổ một điều khó
bề cảm thấy gần những công trình xây dựng mới.
Nhìn từ phía con đường trồng cây trải dài dọc tường bao, vườn bách thảo
có vẻ cực kỳ khoáng đãng và đầy ánh sáng. Bên trái, ôm lấy nó, con sông
Kamogaoa vẫn đẩy trôi xuôi dòng nước của mình.
Xighe mua vé qua cửa và nhét vào thắt lưng. Bà vừa hít căng lồng ngực
vừa ngắm khoảng rộng đã phơi mở. Từ khu phố các thương gia nơi họ sống
chỉ thấy lờ mờ các mỏm đồi xa xa, mà Xighe thì thậm chí cũng chả có dịp
ngắm chúng: bà hiếm khi rời cửa hàng ra phố.
Bên trong cổng bách thảo có đài phun nước đang phun mà xung quanh
nó là loài uất kim hương nở rộ. Một cảnh tượng lố bịch đối với Kyoto.
- Chắc cái này là do người Mỹ làm lúc họ xây các biệt thự của mình ở
đây. - Xighe nói.
- Nghe đâu, người Mỹ còn xây những thứ ấy ở đằng xa kia nữa cơ tận
giữa vườn ấy, - Takichiro nhận xét.