Núi Hiay từ sau vườn mẫu đơn hương ló ra vẻ như gần ngay đấy.
- Chỉ có đỉnh núi là không rõ - sương mù che khuất mất, - Xoxuke nói
với Takichiro.
- Màn sương xuân che lấp cả dáng hình...- Takichiro vẫn chăm chắm
rặng núi đáp. - Otomo ạ, nó không nhắc chú rằng mùa xuân đã đến sao?
- Không bác ạ!
- Hay ngược lại, nó gợi ra ý nghĩ mùa xuân đã tàn?
- Không, thưa bác, - Xoxuke lặp lại. - Mùa xuân qua nhanh quá. Chúng
tôi không kịp cả việc ngắm hoa anh đào cho đến nơi đến chốn.
- Khéo chú chẳng tự phát hiện cho mình điều gì mới hết.
Họ im lặng bước đi một lúc.
- Otomo này, sao ta không dạo con đường trồng long não ưa thích của
chú nhỉ? - Takichiro đề nghị.
- Rất vui lòng, thế tôi cũng đủ sung sướng rồi. Nếu cô nhà cùng đi với
chúng ta thì càng hay ạ. - Và Xoxuke ngoảnh lại nhìn Chieko.
Trên cao, cành long não đan vào nhau, tạo thành mái lều màu xanh lá cây
phía trên đầu. Những chiếc lá non óng ả ngả chút ánh tia tía. Tuy trời lặng
gió vẫn hơi rung rinh.
Cả năm người lặng lẽ đi, thỉnh thoảng mới trao đổi vài câu ngắn gọn. Ở
đây, dưới tán lá long não, từng người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Khi Hideo so Chieko với những pho tượng Miroku đẹp nhất ở Nara và
Kyoto mà lại còn nói rằng cô gái đẹp hơn những pho tượng ấy, thì
Takichiro lo nghĩ thực sự. Phải chăng Hideo say mê con ông đến thế. Mà
nếu con bé lấy anh ta làm chồng thì nó nương náu vào đâu? Trong cái
xưởng dệt của họ ư? Lại suốt từ sáng đến đêm se sợi à?
Ông ngoảnh lại, Hideo đang sôi nổi kể một chuyện gì đó với Chieko, còn
nàng thì chốc chốc lại gật đầu vẻ tán đồng.