- Con đường tuyệt diệu thật. Mà chú có biết không, Otomo, tôi đưa
Xighe và Chieko đến đây, đại để cũng là do lời khuyên của Hideo đấy.
- Sao lại thế ạ? - Nét mặt Xoxuke biểu lộ vẻ băn khoăn. - Nghĩa là nó
muốn thấy cô nhà sao?
- Không, không, chuyện hoàn toàn không phải ở chỗ đó! - Takichiro sợ
hãi xua tay.
Xoxuke ngoái lại nhìn. Hideo và Chieko đang đi cách họ một quãng, còn
theo sau đấy là Xighe.
Lúc họ ra qua cổng vườn bách thảo, Takichiro đề nghị:
- Otomo này, bố con chú lấy xe chúng tôi mà đi. Từ đây đến Nhixidgin
một tí chứ mấy, trong lúc xe quay lại chúng tôi còn tản bộ một lúc dọc bờ
sông...
Xoxuke lưỡng lự, song Hideo nói:
- Cám ơn, chúng tôi xin lạm dụng lòng tốt của ngài.
Anh ngồi vào xe trước cha.
*
Ô tô chuyển bánh, Xoxuke nhổm khỏi đệm ghế lễ độ vái chào Takichiro
và hai người phụ nữ cùng đi. Còn Hideo thì không ra khẽ cúi đầu cũng
chẳng ra không - thật khó hiểu.
- Anh chàng này ngộ thật, - Takichiro nói, vất vả lắm mới nén được cười:
ông nhớ lại lúc mình tát anh ta. - Chieko, con chuyện trò thế nào mà khiến
chàng trai ấy say mê thế? Anh ta đúng là yếu đuối trước những cô gái trẻ.
Chieko bối rối cụp mắt xuống:
- Anh ta nói, còn con chỉ nghe. Lúc đầu chính con cũng nghĩ: Sao anh ta
lại vui chuyện thế, nhưng sau thì con cũng bắt đầu thấy thú vị...