Nói chung thì Chieko không nhất thiết phải về nhà Otomo. Cứ thu nhận
Hideo vào gia đình mình cũng được, Takichiro nghĩ.
Chieko là đứa con gái độc nhất. Có thể hình dung Xighe sẽ buồn phiền
đến đâu nếu nó về nhà chồng. Mặc khác, Hideo là con trưởng của Otomo,
mà bản thân Xoxuke đã thừa nhận rằng nó vượt cha về tài nghệ chuyên
môn. Liệu chú ấy có thuận cho Hideo đi không? Song chú ấy vẫn còn hai
đứa con trai kia mà.
Và dẫu sao đi nữa, cho dù việc kinh doanh của ông gần đây có sa sút
ông, Takichiro, vẫn là một thương gia bán buôn ở khu Nakaghio. Phải
chăng có thể so sánh ngôi nhà hiệu buôn của ông và cái xưởng dệt, nơi cả
thảy có ba cái máy, nơi không có một thợ mướn nào và những người trong
gia đình phải tự làm bằng tay toàn bộ công việc. Một công việc vặt vãnh
dưới quan điểm thương mại. Cứ trông Axako - mẹ của Hideo, hay những
đồ dùng thảm hại trong bếp thì biết... Vậy thì thử hỏi làm sao Hideo, tuy là
con trưởng đi, lại không đến với gia đình họ một khi anh ta cưới Chieko...
- Hideo là một thanh niên đứng đắn và cương nghị, - Takichiro bật lên
thành tiếng, tựa thể để tiếp tục độc thoại với mình. - Một người như thế
hoàn toàn có thể trông cậy được, cho dù còn ít tuổi.
- Bác cho như vậy à? Xin đa tạ - Xoxuke điềm tĩnh đáp. - Còn nói làm
gì: làm thì nó cần cù đấy, nhưng sống không hòa hợp với mọi người...
Vụng về, thô lỗ... Lắm lúc tôi đến lo cho nó.
- Đấy không phải là cái chính, mặc dù ngay tôi, chú nhớ chứ, cũng vừa
phải một trận với anh ta xong, - Takichiro nói, không có vẻ mếch lòng mà
đúng hơn còn vui vẻ là đằng khác. - Chả nên giận anh ta, tính khí nó vốn
vậy mà... À nhân tiện, sao chú lại đến với mỗi mình Hideo?
- Rủ thêm mấy đứa nhỏ nữa cũng được, nhưng thế thì lại phải dừng máy
mất. Với lại tôi nghĩ: cứ đi giữa rặng long não thế này, nhìn ngắm thiên
nhiên, may ra tính nết nó dịu bớt đi...