- Anh ta phải lòng con chăng? Con biết không, Hideo bảo với cha rằng,
con tuyệt vời hơn các pho tượng Miroku ở những chùa Chiugudgi và
Koridgi... Con xem, anh chàng lạ lùng không?
Lời cha nói làm Chieko bối rối. Mặt và cả cổ nàng nữa ửng hồng lên.
- Anh ta kể chuyện gì vậy? - Takichiro hỏi.
- Hình như, về số phận những cái máy dệt tay ở Nhixidgin.
- Ra thế ư? Về số phận? - Takichiro trầm ngâm thốt từng tiếng.
- Dĩ nhiên chữ “số phận” cần đến một cuộc nói chuyện không đơn giản,
song... đại để là về số phận, - Chieko xác nhận.
Họ đi men sông Kamogaoa theo con đê có lối mòn trồng thông.
Takichiro xuống phía bờ sông. Ở đây, dưới thấp, ông bỗng dưng nghe
thấy rành rọt tiếng nước tràn qua đập chắn.
Ven bờ, từng đôi thanh niên ngồi trên đám cỏ non, những người có tuổi
thì đang lấy lại sức bằng thức ăn mang theo từ nhà.
Ở bờ bên kia, một lối mòn đi dạo trải dài bên dưới đường nhựa.
Sau mấy cái cây anh đào hiếm hoi, xanh thắm lên tán lá non sau mùa
hoa, hiện ra rặng Atago, mà cạnh nó là Tây Sơn, còn ngược lên phía thượng
nguồn một chút là Bắc Sơn. Đằng ấy là một khu vực được bảo tồn, nơi
cảnh quan tự nhiên được đặc biệt bảo vệ.
- Ta ngồi một lát đi, - Xighe đề nghị.
Cách cầu Kitaodgi không xa, người ta phơi lụa iudgen trên cỏ.
- Hôm nay tiết xuân đẹp lắm, - Xighe vừa đưa mắt nhìn xung quanh vừa
nói.
- Này, ý mình về Hideo thế nào? - Takichiro hỏi bà.
- Ý ông định nói gì?