- Thật ư? - Chieko liếc sang cô gái cái nhìn thoáng qua. - Cậu lắm
chuyện quá đấy, Masako ạ.
- Cứ cho là thế đi, nhưng xem kìa, cô ta xinh quá?
- Ừ thì xinh, thế sao nào...
- Đến phải cho cô ta là con rơi của cậu mất.
- Này, quá quắt vừa vừa chứ! - Chieko tức giận.
Masako hiểu rằng cô diễn đạt không được đạt lắm, song cố nén tiếng
khúc khích cứ bật ra, lại vẫn chêm thêm:
- Người giống nhau vẫn có đã đành, nhưng đằng này sao giống thế!...
Cô gái thản nhiên cùng các bạn gái đi qua mặt họ. Chiếc khăn bông quấn
trên đầu đã bị tụt xuống trán và che mất nửa má. Vì thế khó mà nhìn được
mặt cô ta cho rõ. Do đâu Masako đoán được họ giống nhau? Chieko
thường đến chơi làng này, không ít bận quan sát cánh đàn ông tước vỏ cây
gỗ ra sao, đám phụ nữ bắt tay vào việc, cạo sạch súc gỗ rồi cẩn thận đánh
bóng bằng cát lấy cạnh thác Bodai và đã rửa bằng nước sôi hay nước lã như
thế nào.
Nàng láng máng nhớ những người phụ nữ này bởi đã thấy họ làm việc
bên vệ đường, vả lại ở cái làng nhỏ bé này cũng không có quá nhiều phụ nữ
để đến nỗi không nhớ nổi họ, song cố nhiên, Chieko không để ý nhìn kỹ
từng người riêng biệt trong số họ.
Masako dõi mắt theo cô gái đang đi khuất.
- Nhưng dù sao mặc lòng vẫn giống nhau đến lạ lùng, - cô ta lặp đi lặp
lại hơi cúi xuống, rồi chăm chú nhìn Chieko - như thể tự kiểm tra mình.
- Giống ở điểm nào? - Chieko hỏi.
- Khó nói cái gì giống - mũi ư, hay mắt? Nói đúng hơn có một cái gì đấy
chung ở toàn bộ nét mặt, tuy rằng, xin lỗi cậu nhé, lại có thể đem so sánh