Chieko có cảm giác trái tim nàng bị bóp nghẹt: phải chăng, linh hồn
người cha đã khuất vẫn vẫy gọi ta, thế nên ta thích đến ngôi làng ấy ngắm
thông liễu. Cô gái này nói, chị em cô sinh đôi. Nên phải chăng, cha đã tự
dằn vặt về chuyện vứt bỏ đứa con gái đứt ruột đẻ ra, Ở đấy, trên ngọn cây,
lúc suy ngẫm về hành vi đã qua, sơ sảy một bước mà ngã. Sự thể có lẽ vậy.
Trán Chieko toát mồ hôi lạnh. Cả tiếng ồn ào đám đông đầy chật Đại lộ thứ
tư, cả những tiếng nhạc ngày hội như đã lùi xa đâu đó. Mắt tối sầm, dường
như chỉ chút nữa là nàng ngất.
Cô gái chạm vào vai Chieko rồi lấy khăn mình lau mồ hôi trán cho nàng.
- Em cám ơn. - Chieko đón lấy chiếc khăn ở tay cô gái và lau mặt. Thậm
chí nàng không nhận thấy nàng đã nhét khăn người khác vào ngực áo mình.
- Còn mẹ chị thì sao?... - Nàng hỏi khẽ.
- Mẹ cũng... - Cô gái ấp úng. - Hình như, em ra đời cũng không phải
trong Bắc Sơn chỗ có thông liễu đâu, mà ở một xóm núi xa xôi cơ - đằng
quê mẹ. Thế rồi thì, mẹ em cũng...
Chieko không dám hỏi tiếp cô ta nữa.
*
Nhưng giọt nước mắt của cô gái này là nước mắt vui sướng. Khi nó khô
rồi khuôn mặt cô sáng lên niềm hạnh phúc.
Còn về phần Chieko thì tuy nàng gắng giữ vẻ tự tin, chân nàng vẫn run,
lòng ngổn ngang bối rối. Nàng không đủ sức lực để trấn tĩnh được ngay.
Tựa hồ chỉ có một điều khích lệ nàng, đấy là vẻ đẹp đằm thắm của cô gái.
Song Chieko không cảm thấy niềm vui sướng không cần giấu giếm mà cô
ta cảm nhận. Trái lại, cảm giác lo âu không cắt nghĩa nổi càng xâm chiếm
lòng nàng dữ dội hơn.
Nàng vẫn chưa quyết được phải cư xử với cô gái này thế nào lúc cô ta
chìa tay phải ra cho nàng và nói: “Tiểu thư...” Chieko nắm cánh tay đã chìa