ông, cô kỹ nữ lên tiếng kể rằng, cô làm ở đây đã được hai năm, rằng trong
toàn bộ số khách vẫn ghé lại chỗ cô, cô thích bốn mươi bảy người.
Cứ như là trong vở Bốn mươi bảy chàng samurai (
) ấy. Trong đấy có
cả những người bốn, năm mươi tuổi. Chính em bây giờ còn ngạc nhiên.
Thậm chí họ còn chế giễu em: họ nói, làm sao có thể yêu từng ấy người mà
không được đền đáp?
Takichiro đã tỉnh hẳn.
- Thế bây giờ?... - ông hỏi - Giờ chỉ còn lại một.
Bà chủ bước vào phòng.
Cô kỹ nữ chưa quá hai mươi, không lẽ cô ta quả thật nhớ con số “bốn
mươi bảy” kia - dù sao thì những quan hệ với khách cũng ngắn ngủi biết
chừng nào, Takichiro nghĩ.
Đúng lúc ấy cô kỹ nữ kể rằng vào ngày thứ ba cô làm ở phòng trà, một
ông khách khó ưa đã yêu cầu dẫn ông ta ra nhà vệ sinh và trên đường đi giở
trò thô bạo hôn cô. Cô đã nổi xung đến mức cắn lưỡi ông ta.
- Chảy máu không? - Takichiro hỏi.
- Có, máu tuôn như suối. Ông khách phát khùng lên, đòi tiền chạy chữa.
Em thì khóc sướt mướt. Tóm lại là, rùm beng không thể tưởng tượng được.
Khó khăn lắm người ta mới đẩy được ông khách ra. Lúc ấy có lẽ cô ta chỉ
độ mười tám, không hơn.
*
- Nhe răng ra đi nào, - Takichiro ra lệnh.
- Răng? Răng em ư?? Ngài không thấy lúc em nói sao?
- Cứ nhe đến nơi đến chốn xem nào.
- Để làm gì ạ? Thế thật khiếm nhã quá. - Cô kỹ nữ cười hi hi. - Xin tiên
sinh miễn cho, lệnh của ngài khiến em không nói được nữa.