- Liệu nó có hợp với chiếc kimono Chieko gửi đến không?
- Tôi nghĩ, nó thật hợp.
- Chieko thì từ thời niên thiếu đã rất am hiểu về trang phục... Tôi thậm
chí còn không dám để tiểu thư xem chiếc thắt lưng này.
- Sao vậy? Đấy là làm theo mẫu của chị ấy cơ mà... Tôi thì mong giá như
chị ấy nhìn thấy.
- Vậy xin chị hãy mặc vào lễ Kỷ Nguyên đi, - Hideo đề nghị và cẩn thận
bỏ chiếc thắt lưng vào túi giấy.
*
Buộc xong mấy nút ruy-băng ra ngoài cái túi, Hideo nói:
- Xin chị nhận cho, đừng từ chối. Tôi đã hứa dệt nó cho chị theo yêu cầu
của Chieko. Tôi chỉ là người thừa hành, một thợ dệt bình thường mà dẫu
sao cũng đã cố làm chiếc thắt lưng cho đến hết khả năng.
Naeko im lặng nhận cái gói nhỏ từ tay Hideo rồi đặt nó lên đầu gối.
- Tôi vừa nói từ thuở nhỏ Chieko đã quen xem xét kimono nên tôi tin là
chiếc thắt lưng sẽ hết sức hợp với áo mà Chieko gửi cho chị.
-...
Họ ngồi trên bờ, lắng nghe tiếng rì rào khe khẽ của sóng nước trườn qua
bãi bồi sông Kiyotaki.
- Thông liễu mọc thành hàng như thể những món đồ chơi, mà lá trên
ngọn cây thì na ná như những loài hoa giản dị, chẳng hề chói lọi; Hideo
nói.
Naeko cảm thấy buồn. Cô nhớ lại người cha đã khuất. Có lẽ, lúc đang
đốn cành thông liễu và chuyển từ ngọn cây nọ sang ngọn cây kia, ông đau
lòng nhớ tới đứa con thơ Chieko hai vợ chồng đã vứt bỏ và rồi sẩy chân...
Hồi bấy giờ Naeko đã hiểu gì đâu. Mãi nhiều, rất nhiều năm về sau, khi cô
đã lớn, người trong làng mới kể cho cô điều đó. Người chị em tên gì, còn