- Vậy ra tiên sinh còn nhớ ư? Đừng lo, em không cắn đâu, tiên sinh
không tin sao? Tiên sinh thè lưỡi ra đi nào.
- Ghê thật?
- Đừng sợ đấy nhé?
Takichiro thè lưỡi. Cô kỹ nữ thận trọng chạm vào cặp môi ấm nóng,
mềm mại của ông rồi hít riết lấy.
- Em là người đàn bà hư hỏng rồi. - Takichiro nhè nhẹ vỗ vào lưng cô ta.
- Phải chăng em đã làm điều gì đồi bại ư?
*
Takichiro chợt muốn súc miệng, song cô kỹ nữ còn đứng cạnh, trước mặt
cô ta như thế thật bất tiện.
Hành vi của cô kỹ nữ đối với Takichiro có vẻ quá bạo dạn, mặc dù hành
vi ấy tựa hồ cũng chẳng chứa đựng ẩn ý nào rõ rệt. Ít nhất thì ông cũng
đoán định vậy. Cô kỹ nữ trẻ này không khiến ông khó chịu, và ông không
thấy có gì là sỗ sàng trong cái ngỗ nghịch của cô ta.
- Tiên sinh gượm đã. - Cô kỹ nữ ngăn Takichiro lại lúc ông đã rục rịch
trở vào phòng khách.
Cô rút khăn tay ra, cẩn thận lau môi cho ông. Chiếc khăn vương lại
những vệt son. Cô kỹ nữ sát lại gần, chăm chú nhìn vẻ mặt ông.
- Giờ thì ổn rồi, - cô nói.
- Cám ơn... - Takichiro nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta, rồi quay về chỗ
mình.
Cô kỹ nữ dừng lại trước gương để tự sửa sang cho mình.
Phòng khách không có ai, nên Takichiro uống liền mấy chén sake đã
nguội, lấy đó mà súc miệng.