Nhưng dẫu sao, cái mùi của chính cô kỹ nữ hay của thứ nước hoa cô
dùng không rõ nữa vẫn không mất đi, Takichiro mơ hồ cảm thấy dậy lên
nguồn sức lực trẻ trung mà đã lâu ông chưa từng nếm trải.
Trò đùa lả lơi của cô kỹ nữ hai mươi tuổi này lại có một nét duyên thầm
nào đó, Takichiro nghĩ.
Bà chủ cắt đứt luồng suy ngẫm của ông. Bà ta dẫn cô bé mặc kimono
màu thiên thanh vào.
- Ông muốn gặp cô ấy. Đừng quên điều chúng ta thỏa thuận nhé. Xin ông
chú ý cho, cô ấy còn nhỏ tuổi quá.
Takichiro chăm chú ngắm cô bé.
- Hôm nay các cô đãi tôi trà... - ông mào đầu.
- Thưa vâng, - không chút ngượng nghịu gì khác thường, đúng như qui
định đối với một cô bé ở phòng trà, cô đáp. - Em nghĩ: đây đúng là tiên sinh
ấy rồi nên em mạn phép mang trà đến cho ngài.
- Ra thế...Cám ơn cô...Hóa ra cô chưa quên tôi ư?
- Thưa không, em vẫn nhớ.
Cô kỹ nữ vào.
- Ngài Xada rất thích Chiy-chian, - bà chủ nói với cô.
- Thế ư? - Cô kỹ nữ đưa mắt nhìn Takichiro. - Ngài sành thưởng thức
lắm, thưa Xada tiên sinh. Phải đợi ba năm nữa thôi. Với lại xuân sang là
Chiy-chian sang quận Bonto rồi.
- Sang Bonto à? Sao thế?
- Học múa. Cô bé mơ ước trở thành vũ nữ.
- Tôi hiểu, nhưng học múa ở Ghion có phải hơn không?
- Sự thể là ở chỗ, dì cô ấy sống bên Bonto.