Naeko loạng choạng rồi đứng không vững vàng nữa, cô khuỵu gối
xuống. Cô đau khổ lắc đầu, những giọt nước mắt lăn trên má cô và rơi
xuống đầu gối.
- Tiểu thư ạ, - cô thì thầm, - chúng ta đã quen với nếp sống khác nhau.
Em không thể nào ở đây, ở nhà chị được. Song em đã quyết định đến nhà
chị chỉ một lần, một lần duy nhất thôi. Dù chỉ để mọi người thấy em mặc
chiếc kimono chị đã tặng...Với lại, chính chị đã từng đến làng với em hai
lần...
- …
- Tiểu thư ạ, cha mẹ đã lén vứt bỏ chị lúc chị còn ẵm ngửa. Em không rõ
tại sao ông lại chọn đúng chị.
- Em đã quen chuyện đó lâu rồi và thậm chí cũng không nhớ là em từng
có ông bà nữa, - Chieko thật thà đáp.
- Ông bà đã phải chịu trừng phạt vì việc đó. Vậy mà em có cảm giác…
Chứ riêng em lúc ấy còn là đứa bé, không thể làm gì giúp chị được. Nhưng
dẫu sao cũng xin chị tha thứ cho em.
- Nhưng phải chăng chị, Naeko, lại có lỗi gì sao?
- Không, em không có lỗi... Nhưng em đã nói rồi, chị còn nhớ không? -
Naeko sẽ không bao giờ làm gì dù chỉ chút xíu có thể gây tác hại cho hạnh
phúc của chị, cô nói rồi tiếp thêm chỉ vừa đủ nghe: - Em sẽ cố sao để chị
không còn trông thấy em nữa.
- Không, không được, em không muốn thế đâu đấy? - Chieko kêu lên. -
Sao chị cứ muốn làm phật lòng em một cách oan uổng như vậy? Chị khổ
lắm ư, Naeko?
- Không, chẳng qua em thấy buồn quá.
- Hạnh phúc thật ngắn ngửi, còn buồn đau thì bất tận... Ta đi nằm đi rồi
nói chuyện tiếp. - Chieko bắt đầu lấy đồ ngủ từ ngăn trong tường ra.