ông cảm thấy bốn chân thật là lạ lùng nhưng không kinh tởm. Bốn chân đó,
rất khêu gợi, kích thích hơn hai chân nhiều, vẫn ám ảnh ông. Đúng là cái
thuốc ngủ này làm cho người ta nằm mơ như thế, ông nghĩ lơ mơ. Cô gái
xoay người quay lưng về phía ông, đôi mông sát người ông. Ông hơi xúc
động khi thấy đầu nàng xa ông hơn mông nàng. Nửa tỉnh, nửa mê, ông lùa
tay vào mái tóc dài trải rộng bên ông và vuốt ve như thể chải lược rồi thiếp
đi.
Ông lại có một cơn mơ khác, cực kỳ khó chịu. Một trong các con gái ông
đẻ ra ở nhà thương một hài nhi dị dạng. Và khi tỉnh giấc ông già Eguchi
không thể nhớ được bộ phận nào bị biến dạng trên cơ thể đứa bé. Chắc là
ông không muốn nhớ đó thôi. Dù sao đi nữa, đó là một sự biến đáng sợ.
Đứa trẻ sơ sinh tức khắc bị tách rời người mẹ. Nhưng núp sau tấm màn
trắng của phòng hộ sinh người mẹ bắt đầu chặt nó ra từng mảnh để sẵn
sàng ném vào thùng rác. Viên bác sĩ, một người bạn của Eguchi, mặc đồ
trắng, đứng bên cạnh người mẹ. Eguchi cũng đứng bên cạnh nàng. Ông bây
giờ đã tỉnh ngủ hẳn, rên rỉ trước giấc mơ khủng khiếp. Các tấm màn nhung
đỏ thẫm trên bốn bức tường làm ông hoảng hốt đến nỗi ông đưa tay che
mặt rồi vò trán. Cơn ác mộng ghê sợ làm sao! Viên thuốc ngủ đâu có chứa
lén con quái vật nào đâu. Có phải vì ông đến đây để tìm những lạc thú méo
mó, biến dạng mà ông gặp phải một giấc mơ biến dạng? Trong ba cô con
gái, ông không biết mình đã gặp đứa nào trong mơ và ông cũng chẳng tìm
cách biết rõ hơn. Cả ba cô đều sinh hạ các hài nhi hoàn toàn bình thường.
Eguchi ngay lúc này muốn rời quách nơi đây cho rồi, nếu có thể. Nhưng
ông lại uống thêm một viên thuốc nữa để rơi vào giấc ngủ sâu hơn. Ông
cảm thấy nước lạnh chạy qua cổ họng. Cô gái vẫn nằm quay lưng về phía
ông. A, cái cô gái này, có thể lắm chứ không à, sinh ra một đứa con xấu xí
nhất, đần độn nhất, ông nghĩ thầm và đặt tay lên bờ vai nàng.
“Quay lại đây đi!”
Như thể nghe theo lời ông, nàng xoay người về phía ông. Một tay đặt lên
ngực ông. Một chân gác lên đùi ông như thể run rẩy vì lạnh. Người nàng rất