TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 232

Thằng bé vỗ tay vui sướng. “Ta là người chiến thắng! Hãy xem đi, xem

đi!”

Nó chạy xuôi dòng, không để mất dấu chiếc thuyền trong lạch nước.

Nàng thả những chiếc lá cuối cùng và bắt đầu theo sau nó.

Nàng phải cẩn thận đặt bàn chân trái của mình tiếp xúc toàn bộ lên mặt

đất.

Nàng đã mắc căn bệnh bại liệt trẻ em và gót chân trái của nàng không

chạm đất được. Nó bị hẹp, mềm và xương vòm cao. Nàng đã không thể
nhảy dây và đi bộ xa được nữa. Nàng đã từ chối kết hôn nhưng rồi nàng lại
đính hôn. Chắc rằng quyết định ấy có thể giúp nàng vượt qua được những
dị tật của cơ thể, nàng đã thật sự cố gắng nhiều hơn trước để đi bộ với gót
chân trái trên mặt đất. Gót chân dễ dàng rộp lên nhưng nàng vẫn kiên gan.
Nhưng rồi thất bại và nàng từ bỏ. Những vết sẹo từ chỗ phồng rộp vẫn còn
đó, trông giống như bị cước nặng.

Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng gót chân trái lâu đến vậy, bởi thằng bé

là em chồng chưa cưới của nàng.

Dòng suối hẹp, cỏ dại mọc tràn lên mặt nước. Hai, ba chiếc thuyền lá bị

mắc vào đó.

Cách khoảng mười bước chân phía trước nàng, thằng bé đang dõi theo

những chiếc thuyền, như thể không biết nàng đã đến gần. Nó tỏ ra không
chú ý đến cách đi của nàng.

Chỗ hõm ở gáy nó làm nàng nghĩ đến chồng chưa cưới. Nàng muốn ôm

nó.

Người mẹ đi ra. Nàng nói tạm biệt và vẫy tay chào.

- Tạm biệt, - thằng bé nói điềm tĩnh.

Hoặc là chồng chưa cưới của nàng đã chết hoặc là việc đính hôn đã bị

hủy bỏ. Có lẽ tính đa cảm thời chiến đã khiến anh muốn cưới một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.