mờ ảo và hoàn toàn bất động. Cả ngàn lá cây trên hàng hiên cũng không hề
lay động.
Thỉnh thoảng ban đêm tiếng ầm ào của sóng biển cũng vang vọng đến
tận chốn thâm sơn cùng cốc này.
Singo bỗng chợt nghĩ hay là ông vừa nghe tiếng biển. Nhưng không -
đây rõ ràng là tiếng núi.
Nó giống như tiếng gió xa, nhưng có thể ví với tiếng rền rĩ trầm vang từ
sâu trong lòng đất vọng ra. Singo cảm thấy như đó là tiếng rền từ trong
chính bản thân mình hoặc bị ù tai, vì thế ông lắc mạnh đầu.
Tiếng rền biến mất.
Đến lúc ấy Singo mới cảm thấy sợ. Biết đâu đó chẳng là dấu hiệu thần
chết sắp gọi ông?
3
Quả núi đã rền lên, như thể có một con quỷ vừa bay qua đầu nó.
Sườn núi gập ghềnh, hiện lên trong bóng đêm nhòa nhạt giống như một
bức tường đen. Trông nó nhỏ nhoi, như có thể thu gọn vào mảnh vườn của
Singo vậy. Những vì sao run rẩy trên những rặng cây mọc chon von đỉnh
núi.
Singo sập cửa sổ lại và chợt nhớ đến một câu chuyện kỳ lạ.
Trước đây mười hôm ông có chờ một người quen trong một phòng trà
mới mở. Người ông đợi không tới, cả các nữ tiếp viên cũng đến muộn.
- Sao ngài không tháo cravát? - Người nữ tiếp viên duy nhất có mặt trong
quán hỏi Singo. - Trời nóng bức quá.
Singo gật đầu và để cho cô gái tháo cravát giúp ông. Sau đó cô gái bắt
đầu kể cho ông nghe chuyện đời mình.