- Nào, mợ cháu mình đi chơi nhé? - Kikuco bế đứa nhỏ lên nói nựng và
bồng cháu đi ra khỏi phòng.
Bà Yasuco đứng bật dậy, chạy đến chỗ khăn gói của con gái và móc cái
ví của chị ta ra.
- Này, bà làm cái gì vậy? - Singo khẽ cảnh cáo - Để cái bóp xuống ngay!
Bà có nghe tôi nói gì không?
- Nhưng tại sao cơ chứ, nếu tôi có thể được biết? - Yasuco hỏi lại tỉnh bơ.
- Để nó lại chỗ cũ đi! Bà không hiểu mình đang làm gì ư? - Singo nhắc
lại và tay ông run lên.
- Chẳng lẽ tôi lại đi ăn cắp của nó à?
- Còn tệ hơn ăn cắp nữa.
Bà Yasuco bỏ lại cái bóp và ngồi xuống bên tay nải của Fusaco.
- Tôi muốn xem tiền bạc của con gái mình ra sao thì có gì là xấu nào?
Ông thử nói coi! Biết đâu nó chẳng có lấy một xu để mua kẹo cho con cũng
nên. Tôi chỉ muốn xem tình trạng của nó ra sao, vậy thôi.
Singo nhìn bà hằn học. Sau đó một phút, Fusaco từ nhà tắm đi ra.
- Này con, tao vừa định bảo để xem trong bóp mày có tiền bạc nhiều ít
thế nào mà ba mày la tao quá. - Bà Yasuco nói luôn khi vừa thấy chị ta. -
Nếu tôi đã làm gì không phải thì thôi, xin lỗi vậy.
- Xì, “Nếu tôi đã làm gì không phải”. - Singo đay lại. Lời phân trần của
vợ đã làm ông nổi giận.
Sau đó, ông cố trấn an mình bằng cái ý nghĩ rằng hành vi của vợ ông là
rất bình thường trong quan hệ của người mẹ đối với con gái, nhưng ông
không sao trấn tĩnh được. Dường như nỗi mệt mỏi của năm tháng đã trào ra
từ nơi nào đó thật sâu và đã nhấn chìm ông.
Fusaco nhìn chăm chăm vào khuôn mặt phẫn nộ của Singo. Chị sững sờ
không phải vì hành vi của bà mẹ, mà là vì phản ứng của ông bố.