CHƯƠNG III: VỪNG HỒNG Ở CHÂN MÂY
1
Trái với các dự báo thời tiết, vào đêm trước của ngày tai họa vẫn xảy ra
một cơn bão.
- Hôm nay tôi hy vọng là anh sẽ về sớm. - Singo nhắc nhở Suychi vào
cuối ngày làm việc.
Ayco Tanizaki, thư ký của Singo giúp ông sửa soạn rồi ra về cùng cha
con Singo. Trong chiếc áo mưa trong suốt, bộ ngực nhỏ của Ayco trông lại
càng nhỏ.
Về gần đến cổng nhà, qua tiếng mưa gió ào ào Singo Suychi nghe thấy
bài hát “Những ngày hội Paris”. Kikuco đang mở một bài hát của Liz Goti.
- Cô nàng nhà ta không có vẻ sợ lắm thì phải! - Suychi nói.
Giông tố vẫn gào thét, còn máy hát thì mở hết cỡ nên Kikuco không
nghe !'tiếng cha con Singo vào nhà.
- Chà, mưa mới khiếp chứ? Giày tôi ướt hết cả. - Suychi càu nhàu trong
khi cởi giày ở phòng đệm.
- A, ba và anh đã về! - Kikuco reo lên. Mặt cô thật rạng rỡ.
Bài hát đã hết. Kikuco mở lại đĩa và mang những quần áo ướt ra ngoài.
- Em có biết là cả phố đều nghe thấy không? - Suychi cảnh cáo. - Hình
như em chả bận tâm gì đến việc đang có bão thì phải.
- Chính vì thế mà em mở nhạc. Em sợ chết khiếp đi được. Em lo cho anh
với ba quá, đến nỗi chẳng ngồi yên được.
Suychi thích các bài hát Pháp nên anh đã mua cho vợ cả một đĩa hát.
Suychi biết tiếng Pháp, còn Kikuco thì không, nhưng cô rất thông minh nên
chỉ sau mấy bài học phát âm cô đã hát theo các bài trong đĩa khá thành