- Đấy ông thấy chưa? Nếu có chuyện gì thì Aikhara phải cõng bà cụ mà
chạy...Thật nghĩ mà rầu lòng.
Singo hơi buồn cười vì nghe từ từ “rầu lòng” từ miệng của người vợ sáu
mươi ba tuổi và ông bỗng cảm thấy day dứt vì cảnh ngộ của con gái.
- Bà thì cũng không dịu dàng lắm với Fusaco dạo nó đến chơi vừa qua.
Tôi cảm thấy nó ra đi có vẻ tuyệt vọng.
- Ông không thấy là tại ông đã truyền tình cảm của mình sang cho tôi
sao? Tại vì ông chỉ nghĩ đến Kikuco đó thôi.
- Làm gì có chuyện. Bà nói vớ vẩn rồi.
- Không vớ vẩn đâu. Thời gian gần đây ông không yêu thương Fusaco.
Trong đầu ông chỉ biết có Suychi. Và ông sẽ không thay đổi. Hiện thời ông
biết nó có nhân tình, nhưng ông không nói nó câu nào và ông trở nên dịu
dàng hơn với Kikuco. Chuyện đó theo tôi là tàn nhẫn, ông có hiểu không?
Con bé không dám lộ sự ghen tuông, sợ làm ông buồn khổ. Tất cả những
chuyện đó đã làm tôi rầu rĩ. Sao cái cơn bão chết tiệt này không cuốn quách
chúng ta đi cho rảnh...
Singo phát hoảng và ông chỉ lẩm bẩm một câu “bão” để đáp lại những
lời nói giận dữ của vợ mình.
- Thì bão chứ còn sao nữa. - Bà Yasuco nói tiếp. - Mà cái con Fusaco
cũng chẳng vừa đâu. Nó đang đợi để tôi với ông cho nó ly dị đây.
- Đến nước cơ à? Vợ chồng nó đã đi đến chỗ hết chịu nổi nhau rồi hay
sao?
- Đến rồi hay chưa đến thì cũng thế cả. Sợ nhất là tôi phải nhìn thấy cái
vẻ mặt chua chát của ông khi nó trút lên vai ông hai đứa nhỏ để ông chăm
sóc.
- Bà thì cũng chẳng vui vẻ gì khi mẹ con nó ở đây.