- Đó là tại con Kikuco mà ông quá nâng niu . Nhưng dù không có
Kikuco thì tôi cũng đủ khó chịu rồi. Thú thật là nhiều lúc con bé chỉ cần nói
một lời hay làm một cái gì đấy là tôi thấy thư thái nhẹ nhõm hẳn. Còn với
Fusaco thì gánh nặng lại càng nặng hơn. Nó không còn được như trước đây
nữa. Tôi hiểu rõ là tôi đang nói chuyện về con đẻ của mình, nhưng tôi
không tài nào nói khác được. Thật đáng sợ quá! Lại còn thêm ảnh hưởng
của ông nữa chứ!
- Bà còn khó ưa hơn cả Fusaco.
- Tôi nói giỡn thôi, ông đừng giận, dù sao tôi cũng là mẹ nó và ông, ông
cũng là cha con Fusaco, đúng không?
- Tôi không phản đối việc cho nó về ở đây, nếu bà muốn. - Singo quả
quyết tuyên bố. Sau đó, dường như chợt nhớ ra điều gì, ông hỏi thêm: -
Còn tấm khăn mà Fusaco dùng để gói đồ lần vừa rồi, tôi nhớ đã thấy ở đâu
rồi thì phải?
- Thì mình đã dùng để gói tấm gương cho nó hồi trước đó.
- Ra thế đấy! - Tôi giật mình khi thấy nó tha cái tay nải ấy. Có phải là nó
không có vali đâu.
- Ừ nhưng mà vali thì nặng. Một nách hai đứa con... Vả lại nó cũng chả
thiết gì đến hình thức.
- Thì ít ra nó cũng phải biết ngượng với Kikuco chứ? Còn tấm khăn... tôi
đã dùng để gói đồ đi theo mình khi chúng ta lấy nhau đấy.
- Vậy ư?
- Nó là của chị gái tôi để lại. Khi đi lấy chồng, chị ấy đã dùng nó để gói
một cây cảnh của cha chúng tôi tặng. Sau khi chị ấy mất, người ta đem nó
trả lại cho tôi...
Những kỷ niệm cũ lại choán ngộp tâm tưởng Singo. Trong một góc
khuất nào đó của tâm trí, bỗng lóe lên ý nghĩ rằng, phải chăng đến tận bây