ông đã vùi hạt dẻ vào trong đám cỏ um tùm bên bờ suối.
Singo không nói gì với ai, bởi vì ông ngại người anh rể. Nếu anh ta
không có ở đó, hẳn ông đã kể cho tất cả mọi người nghe về chuyện trái dẻ
rụng. Singo cảm thấy có lỗi, vì sau khi người chị của Yasuco đã lấy chồng,
ông vẫn còn khao khát nhớ nhung chị ta, và giờ đây khi chị ta đã thành
người thiên cổ, ông lại lấy đi người em gái. Vậy là, dù thế này hay thế
khác, ông cũng đã xâm phạm đến sự bình yên của người anh rể.
Đối với Yasuco, tình thế còn thảm hại hơn. Ai cũng biết là, người anh rể
vì không nhận thấy tình cảm thực của bà, đã để bà ở trong nhà như một con
ở tận tụy.
Người anh rể đẹp trai, đẹp hơn hẳn so với chàng tân lang Singo. Chính
Singo cũng hiểu điều đó, thậm chí ông còn thấy trên đầu anh ta tỏa hào
quang. Đối với Yasuco thì vợ chồng bà chị đã hẳn là thần tượng. Chấp nhận
lấy bà, Singo đã phải cam chịu thân phận của một kẻ không đọ được với
họ. Và cái khoảng trống kia - câu chuyện về trái hạt dẻ không được nói ra -
mãi mãi còn đó giữa hai người.
Vài ba ngày sau khi Yasuco nằm mơ thấy ngôi nhà bị đổ, bà nhận được
một bức điện tín, mấy người bà con ở quê báo tin Fusaco và hai đứa trẻ đã
về ở đó.
Liệu có phải giấc mộng của tôi báo trước chuyện này không? - Yasuco
nôn nóng hỏi và chìa cho Singo xem bức điện khi ông đi làm về. - Hừm,
thì ra là nó về quê. - Singo nói. - Chỉ có điều là tôi không hiểu vì sao nó lại
về đó?
“Nhưng ít ra thì cũng không có nguy cơ nó sẽ kết liễu cuộc đời nữa”.
Ông thầm nghĩ.
- Chắc nó sợ Aikhara sẽ tìm ra nó ở đâu rồi đến đón về.
- Thế có tin tức gì về thằng đó không?
- Không.