Ông xối cho nước chảy và định gọi vợ để bà săn sóc Kikuco, nhưng lại
thôi vì nghĩ rằng chắc gì Kikuco đã muốn để mẹ chồng thấy cảnh cô đau
đớn. Máu mũi cô đã phun ra thành vòi, mà Singo thấy như nỗi đau khổ trào
ra từ trong lòng cô.
Trong khi Singo còn đang nghĩ ngợi bên bồn rửa mặt, Kikuco đi ngang
qua với một xẻng than đang cháy đỏ để cho vào lò sưởi.
Singo bỗng giật mình khi sực nhớ ra là Fusaco cũng đang ở đây.
Chị ta ngủ trong phòng bên cạnh với hai đứa bé.
Lẽ ra ông phải đánh thức Fusaco dậy để giúp Kikuco. Thật kỳ lạ là nói
chung Singo không nhớ gì đến con gái mình.
Lúc nghỉ trưa, Singo dẫn Suychi đi ăn ở một tiệm cơm Tây gần chỗ làm
việc.
- Anh có biết là Kikuco có cái sẹo trên trán chứ? - ông hỏi.
- Vâng, biết.
- Vết sẹo do cặp forcep đấy. Tôi không chắc có phải đó là dấu vết của
một ca đẻ khó hay không, nhưng vết sẹo nổi hẳn lên mỗi khi Kikuco bị đau.
- Ba nói về chuyện sáng nay?
- Chứ gì nữa.
- Mỗi khi cô ấy xanh mét, vết sẹo lại nổi rõ.
- Mà hình như đêm qua nó không ngủ thì phải?
Suychi nhíu mày, sau đó anh nói:
- Ba không cần quá chú ý đến một người ngoài như vậy đâu, ba ạ.
- Ai là người ngoài? Vợ anh ấy hả?
- Thì chính là về chuyện đó đấy. Ba không cần phải quá chú ý đến vợ của
con trai mình thế đâu.