đâu, anh hiểu không?
- Nhưng mặc dù có phép lạ, ông ta vẫn chết, đúng không?
- Anh có đi dự lễ tang lão ta à?
- Không, vì mãi sau chiến tranh tôi mới biết. Nhưng dù lúc đó có biết thì
cũng chưa chắc đã đi được. Dạo Tokyo đang bị ném bom dữ dội nhất.
- Pha-ải... mà các phép màu thì ngắn ngủi lắm. Đó: Kitamoto nhổ hết
sạch tóc bạc, chiến đấu với tuổi già. Đời anh cũng chẳng dài thêm được chỉ
vì tóc của anh đen lại. Mà có khi ngược lại là đằng khác. Biết đâu tóc đen
mọc lên chẳng làm tiêu tán hết cả nguyên khí và rút ngắn đời anh? Nhưng
dù sao tôi cũng nghĩ là sự rồ dại tuyệt vọng của Kitamoto không phải là
không có một chút liên quan nào đến hai chúng ta đâu. - Ông bạn kết luận
và lắc đầu.
Singo không tin hoàn toàn câu chuyện. Ông có cảm giác là bạn mình hơi
phóng đại. “Ồ, ta quên không hỏi lúc Kitamoto chết thì tóc của ông ta thế
nào, đen hay trắng?”, ông thầm nghĩ và thấy buồn cười. Ông cũng nhận
thấy trong cách nói của người bạn có một chút mỉa mai đối với Kitamoto.
Một người già đã kể bằng một giọng giễu cợt và không phải là không tàn
nhẫn về cái chết của một người già khác, điều đó để lại trong tâm hồn của
Singo một dư vị không mấy dễ chịu.
Hai người bạn cũ của Singo - Mitzuta và Kitamoto - đã qua đời trong
những hoàn cảnh kỳ lạ. Mitzuta thì chết đột ngột trong một khách sạn ở nơi
an dưỡng bên cạnh người vợ trẻ. Sau đó Singo buộc phải mua lại những
chiếc mặt nạ Noh của ông ta. Còn vì Kitamoto thì Singo đã phải nhận Ayco
Tanizaki làm thư ký.
Đó là vào một ngày đẹp trời, cô ta xuất hiện ở phòng giấy của ông và
trình bức thư giới thiệu của con gái Kitamoto. Ayco và con gái Kitamoto là
chỗ bạn học, nhưng dù vậy Singo cũng lấy làm lạ là cô con gái của người
bạn cũ mà ông chưa gặp bao giờ lại yêu cầu ông một việc như vậy. Ngay cả
Ayco cũng cho biết là hai cô chỉ vừa mới gặp lại nhau kể từ lúc xảy ra chiến