TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 355

CHƯƠNG VII: NƯỚC BUỔI SỚM

1

Vào bữa cơm sáng mồng một Tết, Suychi nhận xét là tóc ông bạc rất

nhanh, thậm chí mắt nhìn từ được. Singo bảo rằng đó là vì ông nhớ đến
Kitamoto.

Là bạn cũ của Singo, Kitamoto thuộc loại người bị vận may phụ bạc.

Trong chiến tranh ông đã mất ba người con, còn bản thân ông là một nhân
viên kỹ thuật - thì bị mất việc làm khi xí nghiệp của ông chuyển sang phục
vụ chiến tranh.

- Lão ta đã hóa dở rồi? - Một người bạn cũ của Singo đã nói về Kitamoto

như vậy trong một dịp gặp gỡ. - Không có việc gì làm nên lão suốt ngày
nhổ tóc bạc để giết thì giờ. Người nhà không để ý lắm đến việc đó vì cũng
muốn cho lão được thoải mái. Nhưng dần dà Kitamoto không rời cái gương
ra nữa - lão muốn nhổ kỳ hết tóc bạc, nhưng nhổ sợi này thì sợi khác lại
mọc ra... Cứ thế suốt ngày lão đứng trước gương. Mỗi khi phải rời gương
ra để đi đâu ít phút là lão nóng nảy, vội vã để mau trở lại.

- Nếu vậy thì ông hói trọi rồi chứ? - Singo cố nén cười hỏi.

- Đây không phải chuyện cười đâu, - ông bạn đáp. - Còn về việc hói thì

đã hẳn: trên đầu lão không còn một sợi tóc.

- Thế vợ ông ta chỉ đứng nhìn mà không hề ngăn chồng mình ư?

Bạn ông không đáp, làm như không cần phải trả lời một câu hỏi như vậy.

Sau đó Singo lại hỏi:

- Chắc ông ấy đau đớn lắm?

- Vì nhổ tóc ấy hả? Không, không đau đâu. Lão cố nhổ cẩn thận từng sợi

tóc bạc mà. Nhưng tất nhiên là sau cả quá trình ấy, da đầu bị viêm tấy lên
và mọi sự động chạm dù rất nhẹ cũng gây đau đớn. Đầu lão nóng rát như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.