thể bị bỏng. Sau đó, người ta đã đưa Kitamoto vào nhà thương điên và ở đó
lão đã nhổ nốt những sợi tóc bạc cuối cùng của mình. Thật kinh khủng phải
không? Một hành vi kém sáng suốt đến như vậy. Lão chẳng muốn già và cố
gắng làm cho tuổi thanh xuân trở lại. Cũng không ai biết khi bắt đầu nhổ
tóc thì Kitamoto đã điên rồi, hay vì quá ham mê việc giữ cho đầu không có
tóc bạc mà lão hóa điên?
- Và kết quả là ông ấy cũng qua khỏi chứ?
- Phải, Kitamoto đã qua khỏi. Ở đây, đã xảy ra một điều kỳ diệu. Trên cái
đầu trọc hoàn toàn của lão ta đã mọc lên vài đám tóc đen.
- Làm gì có chuyện đó? - Singo bật cười, nói.
- Tôi nói thật với anh mà! - Ông bạn trả lời hết sức nghiêm trang. -
Những người điên họ không có tuổi. Nếu tôi với anh giờ mà lại mất trí, thì
có thể chúng ta sẽ trẻ ra.
Ông ta liếc nhìn tóc Singo và nói thêm:
- Anh thì còn có cơ hội, nhưng với tôi thì đã muộn rồi.
Thực tế là đầu ông ta đã hói.
- Hay là để tôi thử? - Singo làu bàu.
- Anh cứ thử đi, nhưng tôi không tin là anh sẽ có đủ hào hứng đế nhổ kỳ
sạch tóc.
- Và tôi cũng thấy thế. Vả lại, tóc bạc không làm tôi e ngại. Tôi không có
ước vọng đem lại cho mình mái tóc đen bằng cái giá của sự mất trí.
- Anh nói thế vì mọi sự ở chỗ anh đều ổn thỏa, vì anh đã bơi qua được bể
khổ của con người.
- Cũng không hẳn thế đâu, nhưng thôi... Lẽ ra là anh nên khuyên
Kitamoto nhuộm tóc thay vì nhổ tóc bạc.
- Nhuộm tóc chỉ là sự lừa dối. Nếu chúng ta rơi vào vòng cám dỗ của sự
lừa bịp thì sẽ chẳng bao giờ biết đến cái phép lạ như đã xảy ra với Kitamoto