Singo gọi về phía bếp, nơi Kikuco đang dỡ món cơm nóng bốc khói nghi
ngút vào một cái tô lớn bằng gỗ.
- Không ạ. Con mải nghĩ quá nên chẳng nghe thấy gì hết. - Kikuco trả
lời.
- Nó lại về với chúng ta đấy.
- Ôi hay quá!
Một khi con Ó đã về đây, thì lũ chim sâu cũng bay về.
- Vâng, cả quạ nữa.
- Quạ ấy ư? - Singo hỏi lại và bật cười vì cái ý nghĩ rằng một khi đã nhận
chim Ó là “của nhà ông” thì lũ quạ cũng là “của nhà ông” luôn. Thì ra nhà
của chúng ta không chỉ là chỗ ở của người, mà còn là của chim chóc.
- Sắp tới còn có cả rận và muỗi nữa đấy ạ.
- Ối chà, nào thôi đi! Nhà ta làm gì có rận với muỗi? Hơn nữa, những
giống ấy không hoạt động vào mùa đông.
Kikuco nhìn bố chồng và mỉm cười hỏi:
- Dịp này cả con rắn cũng sẽ bò ra, phải không ạ?
- Cái con rắn bự đã làm con hết hồn ấy hả?
- Vâng.
- Ồ nó là chủ nhân ở nơi đây.
Có một lần - đó là vào mùa hè năm ngoái - khi đi chợ về, Kikuco trông
thấy ở trước cửa bếp, phía ra vườn, một con rắn ráo to tướng... Cô lao vọt
vào nhà, người run bắn lên vì sợ. Nghe tiếng hét của cô, con Teru chạy xổ
đến sủa như điên, đầu cúi thấp sẵn sàng ngoạm con rắn. Nó định lao tới
mấy lần nhưng rồi đều chùn lại.
Con rắn ngóc đầu lên, phóng cái lưỡi đỏ ra rồi không thèm nhìn con chó,
nó trườn đi dọc theo ngưỡng cửa bếp ra vườn. Theo lời của Kikuco thì con