rắn dài gấp đôi ngưỡng cửa, nghĩa là khoảng hai mét và to hơn cổ tay cô.
Trước sự hoảng sợ của Kikuco, bà Yasuco giảng giải tỉnh như không:
- Nó là chủ nhân của chốn này và đã sống ở đây từ rất lâu trước khi con
về làm dâu trong nhà kia.
- Nếu lúc ấy con Teru cắn nó thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
- Chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Teru sẽ thua thôi. Con rắn ráo mà quấn
lấy nó thì... Có điều con chó cũng biết cái gì sẽ giáng xuống đầu nó và vì
thế nó chỉ sủa thôi.
Song Kikuco thì sợ chết khiếp và rất lâu sau cô không dám bén mảng
đến trước cửa bếp mà chỉ ra vào qua cửa chính. Cái ý nghĩ rằng có một
giống vật ngoằn ngoèo to lớn như vậy ẩn náu đâu đó trên trần hoặc dưới
sàn nhà làm cô ăn ngủ không yên.
Hẳn là con rắn ráo ấy sống ở trên đời và hiếm khi thấy nó xuất hiện ở
trong vườn.
Khu vực phía sau nhà không phải của gia đình Ogata. Chính Singo cũng
không hiểu nó thuộc quyền sở hữu của ai nữa. Một triền dốc gồ ghề từ chân
đồi kéo dài đến mảnh vườn. Đối với các giống vật thì mảnh vườn là một
phần kéo dài tự nhiên của triền dốc và các giống cây cỏ trên đồi mọc lan cả
xuống vườn.
- Đó, nó đã trở lại rồi! - Singo lẩm bẩm rồi lắng nghe và kêu lên mừng
rỡ. - Kikuco, con Ó đang về đây!
- Vâng, bây giờ thì con nghe thấy rồi, - Kikuco đáp và ngước nhìn lên.
Những tiếng kêu xao xác của chim Ó ngân vang trong không trung.
- Chắc nó đã tìm được mồi và trở về tổ đây. - Kikuco nói.
- Hay là ta để cá cho nó ăn nhỉ?
- Chó sẽ ngửi thấy và ăn mất ngay thôi ạ.