- Nhưng ta để lên cao chứ!
Kể cả năm ngoái và năm kia cũng vậy, mỗi khi Singo thức dậy mà nghe
thấy tiếng Ó kêu là tim ông tràn đầy một tình cảm trìu mến. Có vẻ là những
thành viên khác trong nhà cũng có một tình cảm tương tự. Dù là thế nào đi
nữa thì tất cả đều gọi con chim là “chim của chúng ta”.
Có điều là Singo không biết chắc chỉ có một con chim hay là một đôi,
ông có cảm giác là trước đây nhiều năm, ông đã từng thấy một cặp Ó lượn
trên đầu nhà mình.
Singo cũng không tin là năm nào ông cũng nghe tiếng của cùng một con
Ó ấy cả. Biết đâu các thế hệ chim chẳng nối tiếp nhau?
Chẳng có gì lạ nếu những chim già chết đi và giờ đây con cái của chúng
đang kêu vang phía trên ngôi nhà.
Ông đặc biệt thích thú với cái ý nghĩ rằng những con chim cũ năm ngoái
đã chết và mọi người trong nhà không biết chuyện đó, khi mắt nhắm mắt
mở thức dậy nghe thấy tiếng Ó kêu thì lại cứ nghĩ rằng đó là con chim Ó
“của họ”.
Ở Kamukura có rất nhiều đồi, vì thế thật khó mà giải thích được vì sao
chim Ó lại chọn đúng quả đồi nhà Singo.
“Tôi đã gặp được cái khó gặp đến như vậy, tôi đã nghe được cái khó
nghe đến như vậy” Có thể là ở đây sự việc cũng như thế trong chuyện con
chim ó.
Một khi con chim đã chọn nhà của họ để làm tổ, thì đối với họ tiếng hót
của nó là hay nhất.
2
Trong nhà chỉ có Singo và Kikuco dậy sớm nên sáng nào hai cha con
cũng trò chuyện với nhau được một lúc, còn với Suychi thì Singo chỉ có dịp
nói chuyện những khi họ ngẫu nhiên cùng đi một chuyến tàu.