Trên trời có một máy bây Mỹ bay ngang qua. Giật mình vì tiếng gầm,
đứa bé nhìn chăm chăm lên quả núi sau nhà. Không nhìn thấy chiếc máy
bay đâu, nhưng cái bóng khổng lồ của nó lướt nhanh trên sườn núi. Có thể
đứa bé cũng nhìn thấy cái bóng. Trong đôi mắt thơ ngây của nó ánh lên nỗi
ngạc nhiên làm Singo giật mình.
Nó còn chưa có khái niệm thế nào là những trận ném bom đâu.
- Hiện giờ đã có nhiều trẻ sinh ra sau chiến tranh. - Singo nói và nhìn vào
mắt đứa cháu, ánh ngạc nhiên trong đó đã tắt. - Chà, giá mà ta chụp được
ảnh đôi mắt của nó nhỉ. Mà lại có in hình chiếc máy bay trong đó. Còn bức
ảnh thứ hai sẽ là...Một đứa bé, thân thể tan nát vì bom đạn, ông định nói
như vậy.
Chút xíu nữa ông đã buột ra, song ông dừng lại kịp vì nhớ ra là hôm qua
Kikuco vừa phá thai. Thực ra thì trên trái đất có biết bao đứa trẻ giống như
ở trong bức ảnh thứ hai Kikuco tay bế cháu, tay cầm mớ tã lót đi vào nhà
tắm. Singo vào trong bếp. Liền sau đó bà Yasuco xuất hiện.
- Hôm nay ông về sớm nhỉ? - Bà ngạc nhiên thốt lên.
- Thế còn bà nãy giờ ở đâu?
- Tôi gội đầu. Trời mới hửng lên sau cơn mưa, thế là đầu tôi ngứa quá
nên...
- Kikuco nó không nằm nghỉ à? - Singo hỏi khẽ.
- Thì nó mới dậy, nhưng mà... trông nó xanh mét ông nhỉ?
- Thế là mẹ con bà đẩy ngay cho nó con bé con đây hả?
- Lúc đầu con bé ngủ và Fusaco bế nó vào giường nhờ Kikuco trông
giùm...
- Lẽ ra bà phải coi cháu.
- Thì phải rồi, nhưng tôi đã nói là con bé nó ngủ mà lại. Lúc nó dậy khóc
thì tôi lại đang gội đầu. - Yasuco phân bua và đem kimono lại cho chồng.