- Ờ thì tôi cũng lẫn một lần, nhưng Kikuco nó bảo là, ở Okinaca người ta
không để ý đến việc tròng vạt áo kimono sang bên nào. - Singo chống chế.
- Cái gì kia? Ở Okinaca à? - Fusaco lại sưng sỉa lên. - Ai mà biết ở đấy
thế nào, nhưng cô nàng Kikuco có vẻ biết cách lấy lòng ba lắm. Trong
chuyện đó thì nó được lắm đây.
Bà Yasuco can thiệp:
- Thôi, đấy là còn chưa nói đến việc ông bố của chúng ta vẫn thường
mặc áo trái luôn.
- Mặc trái là một chuyện, còn choàng vạt áo ngược chiều như một anh dở
hơi là chuyện khác.
- Thì cứ thử để cho con bé Kikuco nó tự mặc áo lấy xem nó choàng sang
phía nào. - Singo cãi lại.
- Có điều là đối với ba thì còn quá sớm để hóa trẻ con ra như vậy. -
Fusaco không chịu thua. - Mẹ không thấy là ba quá đáng hay sao? Con dâu
ba vừa về thăm nhà vài bữa mà ba đã bắt đầu mặc áo ngược rồi. Thật là một
người kỳ quặc! Mới có hai ba ngày thôi đấy, trong khi đó con đẻ của ba thì
đã nửa năm nay ở nhà cha mẹ rồi.
Từ buổi chiều nưa cuối năm đến nay quả đã ngoài sáu tháng.
Chồng của Fusaco không thấy tăm hơi đâu và Singo cũng chẳng cất công
đi gặp anh ta.
- Sáu tháng. - Yasuco thốt lên và gật đầu. - Mặc dù là chuyện đó chẳng
có gì liên quan đến Kikuco cả.
- Liên quan chứ sao không. Cả vấn đề của con lẫn vấn đề của nó đều phụ
thuộc rất nhiều ở ba.
- Thì đúng rồi, bởi vì tụi bây là con của ba cả. Nếu ba có giải pháp nào
đó thì hay biết chừng nào!
Fusaco cúi đầu im lặng.