- Có đúng là ba thấy như sống lại không ạ? - Kikuco nói, không giấu
giếm vẻ hài lòng của mình.
Singo dừng bước dưới một cây locva (
) cao lớn mọc hơi chệch bên lề
con đường nhỏ. Ông thấy không vội ra khỏi cái vùng xanh mênh mông này.
- Lúc gọi điện thoại ba có nói là ba từng đến nơi đây trong một cuộc triển
lãm chó. - Kikuco nói.
- Hồi ấy người ta cũng chả trưng bày được mấy con chó. Đó chỉ là một
cuộc triển lãm từ thiện. Có ít người Nhật đến xem lắm. Đa số khách mời là
những người ngoại quốc: ngoại giao đoàn, quân nhân Mỹ trong đội quân
chiếm đóng... Hồi đó, những chuyện như vậy còn chưa diễn ra hàng ngày
như bây giờ đâu.
Trong khi nói chuyện với Kikuco, Singo đã rời bước khỏi bóng cây locva
tự lúc nào.
- Nhất định ba sẽ dọn sạch bụi tầm gửi dưới gốc cây anh đào nhà mình.
Khi nào về con nhớ nhắc ba nhé?
- Vâng ạ.
- Con biết không, chưa bao giờ ba đốn bớt cành anh đào đi cả. Ba thích
nó thế nào thì cứ như thế.
- Cây đó có những cành nở đầy hoa. Tháng trước, ba con mình đã ngồi
nghe tiếng chuông chùa vào dịp hoa đào nở, ba còn nhớ không?
- Con lại còn nhớ được cả những chuyện như vậy... Thật là quý hóa!
- Xin ba đừng nói thế! Con sẽ không bao giờ quên được đâu, cả chuyện
nghe chim Ó kêu nữa.
Khoảng xanh mênh mông của vườn cây đã làm tâm hồn Singo tràn ngập
một thứ cảm giác được tự do hoàn toàn.
- Một nơi thoáng đãng làm sao! Dường như chúng ta không phải đang ở
Nhật ấy... Ba không hề nghĩ rằng ở giữa Tokyo mà lại có một vườn cây như