- Ba xem này, Satoco nó bẻ mấy cành quý của ba đây! - Suychi nói và
chìa ra mấy cành anh đào non.
- Ái chà! Nhưng mà thôi, vì những cành như vậy đứa trẻ nào mà chả
muốn ngắt.
Kikuco đứng nép ở đằng sau lưng chồng.
2
Khi từ Tokyo trở về, Kikuco mua tặng Singo một dao cạo râu điện. Bà
Yasuco nhận được một tấm lụa để may đai kimono, còn Fusaco - mấy chiếc
váy nhỏ cho hai đứa con của chị ta.
- Thế nó có tặng cho Suychi cái gì không? - Singo hỏi vợ.
- Một chiếc dù gấp và chiếc lược Mỹ có gương soi gắn ở bao. - Bà
Yasuco đáp. - Tôi nghe nói là người ta không bao giờ tặng lược vì đó là
điềm tan vỡ, song hình như Kikuco không biết chuyện đó.
- Đây là lược Mỹ cơ mà? Ở Mỹ người ta đâu có dị đoan như vậy.
- Kikuco cũng mua cho mình một chiếc lược y như vậy, chỉ khác màu
thôi. Nhưng mà Fusaco thích quá nên Kikuco đã tặng cho nó. Chắc là con
bé muốn vợ chồng nó có lược giống nhau và ai mà biết được cái lược đó có
ý nghĩa thế nào đối với nó! Dở một cái là Fusaco không chịu buông ra nữa.
Thật kém tế nhị đến thế là cùng!
Giọng nói của bà Yasuco đượm vẻ trách móc đối với con gái mình.
- Hai đứa bé được mấy cái váy rõ đẹp. - Bà nói tiếp. - Bản thân Fusaco
không có quà, nhưng con nó được. Vậy nó còn muốn gì nữa?
Kikuco có vẻ áy náy vì không có quà riêng cho chị chồng, song tôi hỏi
ông, trong nhà này ai có quyền đòi hỏi quà tặng sau tất cả những gì đã xảy
ra?
- Bà nói đúng! - Singo ủng hộ.