TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 416

Singo bắt gặp cái nhìn của Kikuco, nhưng cô không hề mảy may bối rối.

Sau đó, ông chuyển tia mắt về phía những cành anh đào non đâm ra từ

cái gốc cây, ông tưởng tượng ra cảnh những cành đào non nớt mảnh mai ấy
sẽ lớn lên và vươn ra hùng vĩ như thế nào.

- Làm gì với đám cành lá này hả ba? - Suychi hỏi.

- Đem quẳng nó vào một xó nào đấy. - Singo đáp.

Bắt chước Suychi, Kikuco cũng ôm lên một đống cành định khuân đi.

- Đừng, em bỏ xuống đi. - Suychi nói đầy vẻ quan tâm. - Em vẫn đang

còn phải giữ gìn đấy.

Kikuco gật đầu, ngoan ngoãn bỏ mớ cành xuống và đứng nguyên ở đó.

Singo bỏ vào nhà.

- Kikuco làm gì ở ngoài đó vậy? - Bà Yasuco ngẩng đầu lên hỏi.

Bà đang mạng lại cái mùng cho đứa cháu nhỏ. - Hai vợ chồng ở bên

nhau trong một ngày chủ nhật, thật là một sự lạ phải không? Có vẻ là chúng
nó hiểu nhau hơn từ khi Kikuco trở về đấy... Này ông, trong cuộc đời kể
cũng lắm sự lạ thật?

- Nhưng Kikuco không được hạnh phúc. - Singo làu bàu.

- Tôi thì tôi không nói như vậy đâu. - Yasuco đáp lại. - Lâu nay tôi không

thấy nó vui vẻ như bây giờ. Ừ thì nó có sút đi mất một ít, nhưng nhìn nét
mặt rạng rỡ của nó, tôi...

- Hừm.

- Mà Suychi dạo này đi làm về đúng giờ, còn chủ nhật thì ở nhà. Người

ta vẫn có câu: “Mỗi cái rủi thường dọn đường cho một cái may” và chuyện
nhà mình thì cũng như vậy thôi.

Singo lặng thinh không đáp.

Suychi và Kikuco từ ngoài vườn vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.