TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 415

- Ba đang còn nghĩ xem nên để hay nên cắt đấy! - Anh ta nói.

- Nên cắt đi thì hơn ba ạ! - Kikuco lập tức trả lời.

- Ừ cũng phải, nhưng nếu đấy là cành non thì tôi không muốn cắt - Singo

cố giãi bày những khúc mắc của mình.

- Cành không mọc thẳng từ dưới đất lên đâu ạ. Đó là chồi đấy. - Kikuco

đáp.

Suychi lẳng lặng cắt các chồi cây.

- Tôi những muốn để cho tất cả các cành và nhánh được mọc tự do và

mặc sức vươn ra theo ý chúng. - Singo nói. - Bụi dây leo cản trở đến việc
đó, vì thế mà ta cắt nó đi...Những cành nhỏ ở dưới cùng ấy đừng có cắt nhé,
Suychi! Để chúng lại đi.

- Chúng mảnh mai như cái đũa ấy, thậm chí chỉ hơn một cái tăm một

chút. - Kikuco nói và không rời mắt khỏi Singo. - Vậy mà lúc ra hoa trông
chúng cũng lộng lẫy ra trò!

- Ồ, những cành ấy mà cũng có hoa kia à? Thế mà ta không phát hiện ra

đấy! - Singo thốt lên.

- Ở cái nhánh nhỏ như que tăm kia cũng có một bông duy nhất đấy ạ.

Hay chưa!

- Song chắc gì chúng đã lớn nổi. - Kikuco khéo léo đưa đẩy. - Chắc hẳn

khi chúng lớn được bằng những cành nhỏ nhất của cây locva trong vườn
Sinjuku thì con đã thành một bà già lụ khụ rồi.

- Chưa chắc, bởi vì anh đào lớn rất nhanh. - Singo đáp lại và ông bắt gặp

cái nhìn của Kikuco.

Ông không kể với ai trong nhà về cuộc gặp gỡ ở công viên Sinjuku.

Chẳng lẽ vừa quay trở về mà Kikuco đã kịp đem kể với chồng? Đó chẳng
phải là một điều bí mật và hẳn là cô đã nói đến nó như một chuyện bình
thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.