Trong khi ông còn chưa biết xử trí chuyện vợ chồng Fusaco thế nào thì thời
gian đã giải quyết mọi việc.
Nhưng tại sao ông không làm được gì cho Aikhara khi còn chưa quá
muộn? Ông cũng không hiểu Fusaco đã đẩy chồng mình đến bờ vực thẳm,
hay chính Aikhara là kẻ đã gây ra tai họa cho đời Fusaco? Có một điều
Singo biết chắc chắn là một khi có những kẻ mang những tính khí vốn có
thể đưa người bạn đời của mình đến chỗ sụp đổ hoàn toàn, thì cũng có
những kẻ để cho bản thân mình bị ném xuống vực thẳm.
- Kikuco? - Singo quay lại bảo con dâu trong khi ông ngồi nhấp từng
ngụm trà nóng. - Chắc con có biết rằng mấy ngày trước đây Aikhara đã gửi
giấy yêu cầu ly dị đến tòa chứ?
- Vâng, con biết. Lúc ấy ba đã tức giận quá và...
- Không tức giận làm sao được. Fusaco thì bảo rằng có những giới hạn
mà con người ta có thể chịu đựng sự nhục mạ...Ta cho rằng Aikhara có ý
định tự vẫn thật đấy. Nó muốn chết thực. Còn người đàn bà kia, theo ta,
cũng chỉ bị nó lừa ở mức độ là chịu làm bầu bạn với nó cho đỡ cô đơn thôi.
Kikuco không đáp mà chỉ nhíu đôi mày đẹp.
- Con đi gọi Suychi ra đây! - Singo bảo.
Ông đưa mắt nhìn theo Kikuco và cảm thấy cô có vẻ cao lên, song ông
cho rằng đó là do chiếc kimono.
- Tôi nghe thấy chuyện gì thế này? Aikhara tự sát rồi ư? - Suychi kêu lên
khi vừa hiện ra trên ngưỡng cửa. - Fusaco đã gửi giấy yêu cầu ly dị đi chưa
nhỉ?
- Chưa! - Singo đáp.
- Vẫn chưa à? - Suychi ngạc nhiên hỏi lại. - Tại sao thế? Nếu vậy thì phải
gửi đi ngay trong ngày hôm nay bằng thư khẩn. Bởi vì nếu không thì sẽ hóa
ra là chị ấy bị một cái thây ma đòi ly dị, mà chuyện đó thì cũng chẳng đẹp
đẽ gì đâu.