- Thật cũng lạ, không hiểu ông coi con gái mình là cái giống gì kia chứ,
hả đồ hèn nhát kia? Ông không thấy tức giận vì nó phải chịu đựng những
sự khốn nạn như vậy, vì nó phải rơi vào cái tình cảnh ghê tởm như vậy hay
sao?...
- Bố đi đi, nếu bố muốn thì cứ mang cái thằng khốn nạn ấy về đây! Hãy
nhổ toẹt vào lòng kiêu hãnh và đi đi! Ai đã gả tôi cho một thằng chồng như
vậy chứ, hỡi âm ty địa ngục?!
Vừa rồi Singo buột mồm nói ra cái ý nghĩ của mình, nhưng ông đã nghĩ
kỹ thêm và thấy giờ đây, trong cái giờ phút bi thảm này, nếu Fusaco chịu đi
đến chỗ Aikhara thì họ lại có thể đoàn tụ và làm lại cuộc sống từ đầu. Bởi
vì con người ta vốn có khả năng làm những chuyện như vậy.
2
Sau cái thông báo ngắn ngủi ấy, báo chí không viết gì thêm về vụ tự tử
của Aikhara nữa, kể cả việc anh ta có được cứu sống hay không.
Song ở Hội đồng thị chính quận, người ta vẫn nhận tờ yêu cầu ly dị của
Fusaco, chứng tỏ Aikhara chưa bị liệt vào danh sách những người chết.
Khi gửi tờ giấy ấy đi Singo cứ nghĩ ngợi mãi về người đàn bà đã cùng tự
sát với Aikhara. Liệu cuộc sống của chị ta ra sao nhỉ, và cả cái chết của chị
ta nữa? “Cầu xin vong hồn cô phù hộ chúng tôi.” - Ông lẩm bẩm và thở dài.
- Cuộc đời cô đã vô ích biết chừng nào. Nếu Fusaco và Aikhara có một gia
đình hạnh phúc, hẳn là người đàn bà kia đã không kết thúc như vậy. Singo
cảm thấy mình có lỗi, như là đã góp phần giết chết chị ta, tuy rằng không
trực tiếp. Hình ảnh người đàn bà ấy không chịu hiện lên trong tiềm thức
của Singo. Thay vào đó ông lại hình dung ra đứa con của Kikuco.
Ông không biết mặt nó, dĩ nhiên, vì có thể nào thấy được mặt đứa trẻ bị
hủy diệt ngay từ trong phôi thai? Song trong đầu óc ông cứ quay cuồng
chẳng còn thiếu hình ảnh trẻ thơ xinh xắn nào nữa. Đứa trẻ đã không có
may mắn được ra đời. Phải chăng Singo cũng là người giết nó gián tiếp?...