Thế rồi ông chợt nghĩ rằng trong dục tình cũng có những kẻ giàu và
những người nghèo, vận may và vận rủi. Sau đấy ông nhẹ nhàng rút lui và
kịp lên chuyến xe lửa cuối cùng về Kamakura.
Kikuco và bà Yasuco còn thức đợi ông trong phòng ăn. Lúc đó đã quá
một giờ sáng.
- Suychi đâu? - Singo hỏi, cố lảng tránh cái nhìn của con dâu.
- Nhà con đi nằm rồi ạ.
- Thế còn Fusaco?
- Chị ấy cũng đi ngủ rồi ạ. - Kikuco đáp và chải lại bộ âu phục của ông
để đem đi cất.
Singo phát hiện có sự thay đổi trong kiểu tóc của Kikuco. Ông thấy nó
có vẻ ngắn hơn. Chắc hẳn trong ngày cô đi làm lại tóc.
Bà Yasuco ngáy bên tai Singo khi ông lên giường làm ông ngủ không
yên giấc. Vì thế chỉ một lát sau ông bắt đầu mộng mị.
Ông mơ thấy mình là một sĩ quan bộ binh. Bên sườn ông đeo một thanh
kiếm Nhật và ba khẩu súng ngắn. Thanh gươm là của gia bảo mà Suychi đã
từng đeo ra trận.
Singo đang đi theo một con đường mòn trên núi. Một người tiều phu nào
đó dẫn đường cho ông.
- Ban đêm đường rất nguy hiểm. - Người tiều phu nói. - Ngài hãy đi sang
bên phải, như thế an toàn hơn.
Singo tạt sang bên phải, nhưng ông vẫn cảm thấy bất an và ông bật đèn
pin. Trong bóng đêm hiện lên một khối lù lù: đó là mấy cây tuyết tùng lớn
mọc sát cạnh nhau. Singo nhìn thật kỹ và ngạc nhiên nhận thấy cái khối đó
hóa ra không phải là những cây tuyết tùng mà là một đàn muỗi đông hằng
hà sa số, đến mức tạo thành khối như hình cái cây. Ông đã hoang mang đến
không còn biết phải làm gì trước hoàn cảnh đó. Mãi rồi ông mới nghĩ ra