Singo buồn rầu nghĩ.
- Để tôi đọc thêm cho ông một cái này nữa rồi chấm dứt hẳn. - Bà
Yasuco gọi tới từ phía bếp. - ông nghe nhé!
- Trời, còn cái gì nữa đây?
- Ở Mỹ, có một vùng gọi là Ruphalo. Trong một tai nạn xảy ra ở đó một
người bị đứt tai. Anh ta được đưa ngay đến bác sĩ. Còn bác sĩ, ông thử
tưởng tượng xem, đã chạy bổ đến chỗ xảy ra tai nạn và tìm được cái tai đứt
còn rỉ máu. Sau đó ông ta ấn cái tai đó vào chỗ của nó và ông nghĩ sao nào?
Cái tai đã liền lại!
- Tôi còn nghe là ngón tay đứt cũng lành được cơ, nếu lắp ngay nó vào
chỗ đứt.
- Vậy ư? - Yasuco nói và lại chúi đầu vào tờ báo của mình.
Nhưng một giây sau bà lại bật lên như thể vừa sực nhớ được điều gì. Mà
việc này liên quan đến cả chuyện vợ chồng đấy! Nếu sau khi ly dị mà
người ta quay lại với nhau ngay thì may ra chung sống tiếp được, còn nếu
để lâu thì...
- Bà nói đến việc gì thế - Singo hỏi lại.
Câu hỏi của ông thực sự là thừa.
- Chẳng phải là với Fusaco thì cũng vậy hay sao? - Yasuco nói tiếp.
- Chỉ có điều là Aikhara đã biến mất tăm và chúng ta thậm chí không biết
nó còn sống hay không nữa! - Singo đáp lại.
- Ta có thể biết điều đó nếu ta muốn. Song phỏng nó có ích lợi gì?
- Ôi, bà sao vẫn còn day dứt mãi? Nào, tôi xin bà hãy rũ sạch những nỗi
luyến tiếc ấy đi. Ta đã gửi lời tuyên bố ly dị đi quá lâu rồi để... Hãy cam
chịu, thế thôi.
- Từ nhỏ tôi đã quen chịu đựng rồi. Chỉ tại con bé với lũ trẻ ngay trước
mặt tôi nên tôi cứ băn khoăn...