Singo không đáp.
- Fusaco đâu có xinh đẹp gì! - Yasuco nói thêm. - Nếu có ai chịu rước nó
đi, hai đứa trẻ sẽ đeo lên cổ Kikuco.
- Nếu thế thì vợ chồng Kikuco sẽ ra ở riêng, còn bà sẽ một mình coi cháu
đấy, bà lão ạ!
- Chưa ai dám bảo tôi là lười biếng, song ông có tính đến chuyện tôi bao
nhiêu tuổi rồi không?
- Bà hãy làm những gì sức bà cho phép, điều còn lại thì để cho Thượng
đế! Fusaco đâu rồi?
- Nó đưa con đi chơi ở chỗ tượng Phật rồi. Trẻ con cũng lạ thật đấy.
Satoco thiếu chút nữa đã bị xe kẹp, vậy mà nó vẫn thích đi đến đó.
- Liệu có phải vì yêu pho tượng không?
- Có lẽ thế đấy. Mà này, ông có nghĩ là Fusaco sẽ về quê ở không? Để
cho nó thừa kế ngôi nhà ở đấy, hả?
- Ở quê người ta đâu có cần người thừa kế. - Singo cắt ngang.
Yasuco im lặng và tiếp tục đọc báo.
Lát sau có tiếng Kikuco nói từ phía phòng khách:
- Chuyện cái tai của mẹ lại gợi con nhớ đến một chuyện khác. Có một
lần ba bảo con là ba ước được đem đầu mình đi sửa...
- Phải, - Singo tiếp lời cô. - lúc ấy ta đang ngắm hoa hướng dương, đúng
không? Giờ đây ta lại càng thấy có nhu cầu làm chuyện đó nhiều hơn, một
khi ta đã bắt đầu quên cách thắt cravát. Sắp tới ta sẽ đọc báo ngược mất
thôi?
- Con vẫn thường vắt óc tưởng tượng việc con người ta sẽ cảm thấy thế
nào nếu đưa đầu đến bệnh viện.
Singo liếc nhìn Kikuco rồi đáp: