TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 475

- Thì cũng như là người ta cảm thấy khi đi ngủ vậy thôi, ta đồ là thế. Có

thể điều trị cho cái đầu bằng liệu pháp mơ. Chắc vì ta đã già nên rất hay
nằm mơ. Ta nhớ có một câu thơ thế này: “Khi ta đau đớn, ta thấy những
giấc mơ mà thực ra đó là sự tiếp nối của hiện thực”
. Có điều những giấc
mơ của ta chẳng dính dáng gì đến hiện thực.

Kikuco nhìn vào lọ hoa.

Singo cũng nhìn vào đó và ông bỗng hỏi đột ngột như kiểu tiện thể:

- Kikuco này, sao vợ chồng con không ra ở riêng?

Kikuco giật mình đứng lên và đến bên Singo:

- Con sợ... - cô thì thầm để bà Yasuco khỏi nghe thấy. - Con sợ anh ấy.

- Con có ý định bỏ nó không?

- Nếu con quyết định như vậy, con sẽ có thể chăm sóc ba được nhiều

hơn. Một cách đúng như con muốn. - Kikuco trang trọng đáp.

- Đó là nỗi bất hạnh của con.

- Làm điều mà trái tim mình mong muốn không phải là bất hạnh.

Singo sững sờ. Những lời của con dâu ông vang lên như một niềm say

mê đang dâng trào mà trong đó cũng ẩn giấu cả một mối nguy hiểm nhất
định.

- Thật cảm động là con quan tâm đến ta chân thành như thế, nhưng con

không thấy là con lẫn lộn ta với Suychi sao? Điều đó có thể chỉ tổ làm
nguội lạnh tình cảm của nó đối với con.

- Nhưng quả thực nhiều lúc con không hiểu nổi anh ấy. - Kikuco nói khẽ.

Khuôn mặt tái nhợt của cô dường như đang kêu cứu. - Con thấy sợ hãi đến
nỗi... thậm chí con không biết mình sợ cái gì nữa!

- Ta biết. Nó đã thành người khác từ khi ở mặt trận trở về. Quả là nhiều

lúc nó cư xử theo cái cách khiến ta không hiểu đầu óc nó ra làm sao cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.