- Tôi thì phải mặc bốn lần áo mới đủ ấm. Nhưng cánh trẻ ấy à, hễ rét là
họ uống rượu... Rồi họ nằm cả ở đằng kia kìa. - Ông vừa nói vừa đưa bàn
tay cầm đèn về phía mấy cái lán, họ bị cảm lạnh mà! Bao giờ cũng vậy.
- Em tôi cũng uống rượu hả bác? - Yoko lo lắng.
- Theo tôi biết thì không.
- Mà bác đi đâu vào giờ này? - Nàng ngạc nhiên.
- À tôi phải đến gặp ông bác sĩ... Không có gì nghiêm trọng đâu. Một vết
thương nhỏ thôi.
- Bác phải cẩn thận đấy!
Người đàn ông rụt cổ trong chiếc áo choàng to xù đã đi xa dần, ông có vẻ
rét và rõ ràng đang vội về nhà.
- Cô cũng hãy giữ gìn sức khỏe. - ông ta ngoái lại nói.
Vẫn đưa mắt nhìn dọc khắp sân ga phủ đầy tuyết, Yoko nói thêm:
- Bác tưởng ga! Liệu tình cờ em tôi có đang làm gì ở quanh đây không?
Bác thử nhìn giúp tôi xem. Giọng nàng sao mà tuyệt diệu thế, nó vang cao
và rung lên lướt như một tiếng vọng trên tuyết và trong màn đêm; nó có
một vẻ quyến rũ cảm động đến nỗi làm cho trái tim người ta man mác
buồn. Người đàn bà trẻ vẫn cúi người ra cửa sổ khi đoàn tàu đã lại bắt đầu
chuyển bánh.
- Bác nhắn giúp em tôi là hôm nào được nghỉ thì về nhà.
Giọng nói rất trong trẻo của nàng hướng tới ông trưởng ga đang đi dọc
đường sắt khi toa của nàng đến ngang tầm ông đứng.
- Được rồi. - ông trưởng ga đáp.
Nàng vặn kính cửa sổ lên, áp chặt hai bàn tay vào đôi má ửng hồng vì
lạnh trước khi ngồi vào chỗ.