Trên sườn núi, ngay ở quãng này, có ba chiếc xe dọn tuyết sẵn sàng hoạt
động khi có tuyết lở. Ngoài ra còn có một hệ thống báo động bằng điện để
lập tức phát tín hiệu khi tuyết làm nghẽn đường. Lại có năm nghìn người
chờ ở đó để thông đường, đó là chưa kể một đội tình nguyện của lính công
binh và cứu hỏa gồm hai nghìn thanh niên.
“…Cái ga xép này đang bị tuyết đe dọa... Và đây là nơi làm việc của cậu
em trai cô gái có tên là Yoko...” - Shimamura nghĩ thế và anh bỗng quan
tâm đến cô gái. Tự nhiên anh nghĩ về nàng như nghĩ về một thiếu nữ.
Nhưng sở dĩ như vậy chỉ vì ở nàng có một nét gì đó mách bảo nàng đang đi
cùng với một người đàn ông và Shimamura không có cách nào biết được
người đó có thể là gì với nàng. Thoạt nhìn thì họ xử sự với nhau như vợ
chồng. Tuy nhiên, người đàn ông hình như ốm rất nặng, mà bệnh tật lại
luôn xiết chặt mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người đàn bà.
Có cô gái nào chăm sóc dịu dàng một người đàn ông lớn tuổi hơn cô nhiều,
mà lại không khiến cho những người ngoài có cảm giác cô là vợ của người
đó? Bao giờ cũng vậy. Và sự chăm sóc đó càng chu đáo, đôi ấy lại càng có
vẻ là một cặp vợ chồng…
Shimamura cũng nghĩ thế, nhưng anh lại tách người đàn ông ra để chỉ
chú ý đến cô gái. Từ lúc anh ngắm nàng, trong anh đầy những ấn tượng
riêng, những phản ứng chủ quan khá đậm và hơi kỳ lạ.
Trước đó khoảng ba giờ đồng hồ, trong lúc buồn chán, Shimamura lơ
đãng nhìn mu bàn tay trái, anh cựa quậy các ngón tay và tự nhủ rằng chỉ có
bàn tay này, sự vuốt ve của các ngón tay ở bàn tay này là còn giữ lại được
kỉ niệm tinh tế và sống động, ký ức nóng hổi và đầy nhục cảm về người đàn
bà mà anh sắp tới gặp.
Bởi lẽ cô đã lẩn tránh khỏi trí nhớ của anh, đã biến mất khi anh cố nhớ
lại và không để lại một cái gì để anh có thể níu giữ. Trong tình trạng mơ hồ,
duy nhất có bàn tay trái với kỉ niệm rõ nét và mối tiếp xúc như còn tươi
mới là giúp được Shimamura hồi tưởng lại quá khứ. Ngạc nhiên vì bỗng
cảm thấy cái nóng hổi ấy dưới bàn tay, gần như ngượng nghịu bởi sự hiện