vẻ dịu dàng và cân bằng giữa hai hình bóng dường như yếu ớt. Người đàn
ông gối lên một đầu khăn quàng, đầu kia của khăn được kéo lên má và che
khuất miệng anh ta như một chiếc mặt nạ. Tấm khăn quàng có lúc xô lên
mũi anh ta hoặc tuột xuống dưới, nhưng trước khi anh ta kịp làm gì người
đàn bà trẻ đã ân cần cúi xuống chu đáo sửa lại. Chuyện ấy cứ lặp đi lặp lại
trước mắt Shimamura một cách tự động, khiến anh thấy sốt ruột. Hoặc lúc
vạt chiếc áo choàng bọc chân người ốm bị tuột ra lại được cô gái quấn lại
ngay cũng vậy. Tất cả những động tác rất tự nhiên: hình như hai con người
kia chẳng hề quan tâm gì đến thời gian và không gian, họ đang theo đuổi
một cuộc hành trình vô cùng vô tận. Có lẽ chính vì vậy Shimamura không
hề cảm thấy trắc ẩn hoặc buồn rầu trước cảnh đau khổ ấy: anh nhìn tất cả
những cái đó mà không cảm động, như thể đó là trò diễn trong một giấc
mơ. Chắc hẳn anh có cảm giác ấy vì anh nhìn sự việc phản chiếu trong một
tấm kính.
Tít xa lướt qua phong cảnh buổi tối giống như cái nền di động ở đáy tấm
gương; hình bóng hai con người anh đang suy ngẫm thì rõ nét hơn và chẳng
khác gì anh xem một cuốn phim lồng ghép. Tất nhiên, không có mối liên hệ
nào giữa những hình ảnh phong cảnh lướt qua phía sau và hình ảnh rõ hơn
của hai nhân vật, nhưng chúng lại hòa nhập vào nhau thành một thể thống
nhất kỳ lạ. Cái phi vật chất trong suốt của hai hình người dường như tương
ứng và trộn lẫn vào bóng tối mờ ảo của phong cảnh trong màn đêm để tạo
nên một vũ trụ duy nhất, một thứ thế giới siêu nhiên và tượng trưng không
phải của thời gian này. Một thế giới đẹp khôn tả mà Shimamura cảm thấy
thấm tận vào tim anh, anh bàng hoàng khi một ánh lửa tít xa trong núi bỗng
lóe sáng ở giữa gương mặt đẹp của người đàn bà trẻ, khiến cho vẻ đẹp
không thể nào tả xiết ấy đạt tới đỉnh điểm.
Trong bầu trời đêm, phía trên những quả núi, hoàng hôn còn để lại vài
vệt đỏ sậm muộn màng và ở tít xa, trên đường chân trời, còn có thể nhận ra
được mấy ngọn núi tách biệt. Nhưng ở đây, gần hơn, lướt qua vẫn chỉ một
phong cảnh núi non bây giờ đã tối và chẳng còn màu sắc gì. Và chẳng còn
cái gì để nhìn. Tất cả cứ lướt qua như một lớp sóng mờ ảo, đơn điệu và nhạt