Do vậy, khi anh thấy nàng đứng dậy, lúc tàu đỗ, để ra gọi người trưởng
ga, dáng vẻ vẫn nghiêm trang và quý phái, cảm giác đầu tiên của anh làm
anh ít nghĩ tới chính nàng mà lại nghĩ nhiều tới một nhân vật nào đó xa
xưa, tới một con người lý tưởng nào đó của thế giới huyền thoại.
Bóng đêm và tất cả phong cảnh ban đêm đã chiếm lĩnh ngoài cửa sổ, tấm
kính đã mất hết sức quyến rũ của một chiếc gương khi đoàn tàu dừng bánh.
Cái lạnh lùng ở Yoko, mặc dù nàng vẫn nhiệt tình chăm sóc người ốm, như
đã thấm vào Shimamura và làm anh nản lòng. Cho nên khi đoàn tàu lại
chuyển bánh, anh không lau hơi nước trên kính cửa sổ nữa.
Anh ngạc nhiên xiết bao khi nửa giờ sau đó anh thấyngười đàn bà trẻ
cùng người bạn đường của nàng xuống cùng ga với anh. Anh không ngăn
được mình ngoái cổ lại nhìn họ, như để cố tin rằng sự trùng hợp kỳ lạ này
chẳng hề liên quan đến anh. Nhưng vừa đặt chân xuống ga, làn không khí
lạnh buốt đã đánh thức lương tâm anh và anh ta hổ thẹn về cách xử sự bất
nhã của anh lúc ở trên tàu. Không nhìn lại đằng sau một lần nào nữa, anh
vượt đường sắt và đi qua trước đầu tàu.
Bám vào vai cô gái, người ốm định bước xuống phía trái thì một nhân
viên nhà ga giơ tay ngăn lại.
Một đoàn tàu hàng dài dằng dặc xuất hiện từ trong bóng tối chầm chậm
chạy qua khiến Shimamura không trông thấyhọ nữa.
Với chiếc mũ che kín tai và đôi ủng cao bằng cao su ấm áp, bác nhân
viên của yadoya
nơi Shimamura sắp dừng chân, trông giống như một
người lính cứu hỏa. Từ phòng đợi, một phụ nữ mặc áo xanh, đầu trùm mũ,
đứng đón khách xuống tàu.
Thời tiết lạnh đến thế sao? Vừa ra khỏi toa tàu ấm áp, Shimamura chưa
thể biết rõ. Vì đây là lần đầu tiên anh tới nếm thử mùa đông ở xứ tuyết, nên
anh thấy lạ mắt trước cách ăn mặc của những người dân xứ này.
- Đã lạnh lắm rồi hả bác? - Anh hỏi bác nhân viên nhà trọ.