TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 512

- Anh đang cười em, phải không? Anh cười em!

- Không.

- Ở tận đáy trái tim, tít dưới đáy ấy, anh đang cười em. Và nếu bây giờ

anh chưa cười em, thì sau này anh sẽ cười em.

Đôi mắt cô đẫm lệ, cô quay đi để vùi mặt vào gối. Tiếng nức nở của cô

dịu dần và chẳng bao lâu, trong một sự thân thiết dịu dàng muốn trao gửi
cho anh thêm nữa, không giấu giếm gì, cô lại kể về cô cho anh nghe. Hình
như cô đã quên những đau nhức ở đầu. Về những gì vừa xảy ra, cô không
nói một lời.

- Ồ, thời gian qua đến là nhanh! Em cứ nói mãi nói hoài nên chẳng để ý

gì đến giờ giấc, - cô xin lỗi với một nụ cười e lệ. - Trời hãy còn tối, nhưng
em phải về trước khi trời sáng. Ở xứ này người ta dậy sớm lắm.

Nhiều lần cô đứng lên để ngó ra cửa sổ.

- Em hãy còn thời giờ. Trời còn tối, không ai nhìn thấy được em. Lại

mưa nữa. Sáng nay chắc không ai ra đồng đâu.

Cô không muốn về. Đến tận lúc các đỉnh núi dưới mưa đã lờ mờ hiện ra

và đã có thể thấy được những mái nhà trên sườn núi, giữa các cây cối cô
vẫn còn dùng dằng chưa quyết định hẳn. Cuối cùng, đã đến lúc có những
tiếng động đầu tiên ở quán trọ, khi những người phục vụ đã dậy và bắt đầu
làm việc. Nhanh nhẹn, cô sửa sang lại đầu tóc một chút rồi lẻn ngay ra
ngoài, gần như tan biến mất. Cô nhất định không cho Shimamura tiễn ra cô
cửa như anh muốn. Cô không thích ai trông thấy hai người với nhau.

Ngay hôm đó, Shimamura về Tokyo.

- …

Điều em nói hồi nọ là không đúng rồi nhé. Nếu không, ai lại đến cái xó

này vào lúc cuối năm để mà chịu rét cóng? Không, anh không cười em đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.