Cô gật đầu. Người đàn ông rất muốn lấy cô, nhưng cô không làm sao
thích được anh ta. Quyết định của cô khiến cô vô cùng khổ tâm.
- Nếu em không thích anh ta, việc gì em phải do dự, khổ tâm?
- Chuyện không dễ dàng lắm... Và cũng không đơn giản đâu.
- Hôn nhân có sức hấp dẫn đến thế sao?
- Anh đừng châm biếm chua chát thế? Một người đàn bà có thể mong có
một nơi là nhà mình, để mà giữ cho mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ lắm chứ.
Shimamura đáp lại bằng một tiếng ầm ừ.
- Anh nói chuyện chẳng nghiêm túc gì cả.
- Giữa người đàn ông ở Hamamatsu và em có chuyện gì không?
Câu trả lời bật ra ngay:
- Nếu có chuyện gì, anh nghĩ là em còn phải lưỡng lự sao? Không hề có,
nhưng anh ta bảo sẽ không để em lấy ai khác, chừng nào em còn ở đây.
Anh ta dọa anh ta sẽ làm tất cả để ngăn cản.
- Nhưng Hamamatsu xa lắm, liệu anh ta có thể làm được gì? Vậy mà em
vẫn sợ?
Như tận hưởng hơi ấm êm dịu của cơ thể mình, Komako nằm một lúc
lâu, có vẻ khoan khoái lắm. Và khi trả lời, cô nói bằng một giọng đã hoàn
toàn bình thường:
- Hồi đó em tưởng em có mang - cô phì cười. - Lố quá phải không anh?
Nắm hai bàn tay lại đặt lên cổ áo kimono, cô nằm cuộn tròn như một đứa
bé muốn ngủ. Một lần nữa Shimamura lại nhầm vì hàng mi rậm và mượt
của cô, anh cứ tưởng mắt cô hãy còn hé mở.
Sáng hôm sau, khi thức giấc, Shimamura thấy Komako chống khuỷu tay
trên lò sưởi kotatsu đang vẽ linh tinh trên bìa một tờ tạp chí cũ.