Cô ngước mắt nhìn bầu trời trong veo như pha lê. Xa xa, trên các ngọn
núi, tuyết trông như một lớp kem mềm mại được bao phủ một làn khói nhẹ.
Shimamura, sau những điều anh đã được bà tẩm quất cho biết, liền yêu
cầu cô chơi đàn luôn ở đây, trong căn phòng của anh.
Komako lập tức gọi điện về nhà bảo đem cho cô các bản nhạc, cây đàn
và vài thứ quần áo để thay.
Vậy là ngôi nhà cũ trông thấy hôm qua có cả điện thoại, Shimamura lười
nhác nghĩ. Và trong tâm tưởng, anh lại như thấy đôi mắt, cái nhìn của một
cô gái khác: cô Yoko trẻ trung.
- Cô gái sẽ mang đến đây cho em những thứ em cần?
- Rất có thể.
- Còn con trai bà dạy nhạc, đó là chồng chưa cưới của em?
- Trời? Anh nghe nói bao giờ vậy?
- Hôm qua.
- Anh kỳ lạ thật... Biết từ hôm qua, mà sao anh không nói gì với em?
Hôm qua gần như cô cũng nói những lời ấy, nhưng hôm nay, giọng cô
không còn khiêu khích nữa, ngược hẳn lại, giọng cô chuyển sang thoải mái,
lại thêm một nụ cười rất tươi trên môi cô nữa.
- Nếu ít bận tâm về việc tôn trọng em, anh nói những chuyện đó sẽ dễ
dàng hơn, - Shimamura nói.
- Còn em, em lại muốn biết tận cùng ý nghĩ của anh. À! Đó chính là lý
do vì sao em không thích những người ở Tokyo.
- Em đừng đổi đề tài câu chuyện. Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Em không định lảng tránh trả lời. Anh tin những điều người ta nói với
anh?
- Ừ.