Cô đã sắp về và bước ra khỏi lò sưởi kotatsu, nhưng với dáng điệu uể oải
cô dừng lại ở hàng hiên nhìn ra ngoài.
- Mấy người Tokyo kia đúng là điên! Đã đi trượt tuyết rồi.
Căn phòng hướng nam, nên trông thấy được những bãi tuyết rộng ở sườn
núi phía Bắc.
Vẫn ở trong ngăn sưởi, Shimamura quay đầu để nhìn: những mảng tuyết
nằm áp chặt vào sườn núi, dăm sáu hình người đen đen mắc quần áo trượt
tuyết đang trượt theo đường gấp khúc từ độ cao này sang độ cao kia trên
sườn dốc thoải của những thửa ruộng bậc thang mà các bờ ngăn còn lộ rõ vì
tuyết ở đó mỏng hơn. Trông họ như mấy đồ chơi kỳ cục.
- Hôm nay chủ nhật hay sao ấy nhỉ? Chắc đó là những sinh viên, - anh
nhận xét. Anh tự hỏi không hiểu họ trượt tuyết có thích thú không…
- Dù sao, đó cũng không phải là những người mới tập trượt tuyết -
Komako bình luận như tự nói với bản thân. - Các ông khách du lịch của
chúng ta luôn ngạc nhiên khi một cô geisha chào họ ở trên bãi trượt tuyết:
da cô bị xạm đen, nên họ không nhận ra được. Buổi tối, họ chỉ trông thấy
bọn em đánh phấn trắng.
- Em vẫn mặc quần áo trượt tuyết?
- Không, em chỉ mặc loại quần rộng của miền núi thôi. Nhưng mùa trượt
tuyết bao giờ cũng đến là nhọc nhằn. Những khách hàng gặp bọn em buổi
tối ở nhà trọ thường luôn muốn gặp lại bọn em hôm sau để cùng trượt
tuyết. Em nghĩ có lẽ mùa đông này em sẽ không trượt tuyết nữa... Thôi, em
về đây. Kimi, có đến nhà cô không? Trời lạnh thế này, có thể tối nay sẽ có
tuyết. Đêm trước hôm có tuyết bao giờ cũng lạnh.
Shimamura ra hiên nhìn Komako đang dắt bé Kimi đi xuống con đường
dốc phía dưới các bãi tuyết.
Mây kéo đầy trời, phía sau mấy ngọn núi đã tối, những ngọn núi khác
hãy còn trong vầng sáng ánh sáng và bóng tối như đùa giỡn nhau liên tục